Vợ nhặt là truyện ngắn xuất sắc nhất của Kim Lân, được viết ngay sau khi Cách mạng tháng Tám 1945 bùng nổ nhưng đến sau hòa bình lập lại 1954 mới cho ra mắt bạn đọc trong tập Con chó xấu xí. Truyện Vợ nhặt kể về cuộc sống ngột ngạt, bức bối của nhân dân ta trong thời gian xảy ra nạn đói khủng khiếp đã làm chết hơn hai triệu người. Phân tích nhân vật Tràng trong tác phẩm Vợ nhặt của Kim Lân Tràng là một gã trai nghèo khổ, dân cư ngụ, làm nghề đẩy xe bò thuê, nuôi mẹ già. Dân cư ngụ là nhưng người vốn từ nơi khác đến. Vì thế, dân cư ngụ không có ruộng đất, những thứ vô cùng quan trọng đối với người nôn dân thời xưa. SGK Ngữ Văn 12 - Vợ nhặt. vạ NHẶT KIM LÂN KẾT QUẢ CẦN ĐẠT Hiểu được tình cảnh thê thảm của người nông dân nước ta trong nạn đói khủng khiếp năm 1945 do thực dân Pháp và phát xít Nhật gây ra. Cảm nhận được niềm khát khao tổ ấm gia đình, niềm tin vào cuộc sống Nhà văn kim lan chuyên viết truyện ngắn, ông đã có tác phẩm xuất bản trước cách mạng. Tác phẩm Vợ nhặt không chỉ khắc họa tình cảnh bi đát của người nông dân nước ta trong nạn đói khủng khiếp năm 1945 mà còn thể hiện đức tính tốt đẹp của họ: trước cái chết, họ vẫn hướng về tương lai sống, khát khao một mái ấm gia đình. nhà và yêu thương nhau. Vợ Nhặt - Ừ. Hai người lặng lẽ rẽ xuống một con đường nhỏ. Con đường sâu thăm thẳm, luồn giữa hai bờ tre cao vút. Ở đây vắng vẻ, thoải mái. Hắn định nói với thị một vài câu rõ tình tứ mà chẳng biết nói thế nào. Hắn cứ lúng ta lúng túng, tay nọ xoa xoa vào vai kia đi bên người đàn bà. Thị cũng không nói gì, hai con mắt tư lự 6 nhìn ra phía trước. VỢ NHẶT. 1.Về tình huống truyện: Tình huống độc đáo của truyện được bộc lộ ngay trong nhan đề: Vợ nhặt. Một thứ vợ do nhặt được, nhặt một cách ngẫu nhiên (chứ không phải vợ cưới). Đây là một tình huống vừa kì quặc, vừa oái oăm, vừa vui mừng, vừa bi thảm. bhiv. Thể loại Đam mỹ, phản xuyên, ác bá biến trung khuyển công x nhút nhát, ngây thơ thụ, sinh tửVào sinh thần 8 tuổi, Phương Huyên không hiểu vì sao mọi người đều đột nhiên thay đổi, mẫu thân lãnh đạm, phụ thân cay nghiệt, huynh muội tàn độc, hạ nhân cậy quyền ức không biết mình đã làm sai chuyện gì, không phải chỉ vô ý dìm chết một con chó thôi sao, tại sao phụ thân lại đánh y, y đau quá, nhưng không ai xin tha giúp y cả, ngay cả mẫu thân yêu thương y nhất cũng lạnh lùng không thèm nhìn y một Huyên cũng không ngờ, đó chỉ là bắt đầu của những chuỗi ngày đau khổ về sau. Y bị nhốt vào nhà củi, phải làm việc thật vất vả, không được ăn no, còn luôn bị hạ nhân đánh đập. Nhưng y không thể phản kháng hay tố giác, bởi vì phụ thân sẽ không tin lời y, sẽ dùng roi quất y vì tội nói co ro vào một góc, y không biết tại sao lại thế này, chẳng lẽ y thật sự làm sai việc gì rồi sao, nếu vậy y nhận lỗi là được, đừng bán y đi có được không?Mệt quá, thật muốn ngủ, y ước gì mọi chuyện xảy ra trong mười năm qua chỉ là một giấc mơ, chờ khi y tỉnh lại, phụ mẫu, huynh muội đều vẫn yêu thương y, y hứa, lúc đó mình sẽ thật ngoan ngoãn, sẽ thật nghe mắt ra lần nữa, nhìn thấy người đàn ông kia, y thật sự không biết có người lại đẹp đến vậy, nhưng dù là mỹ nhân, thì cũng thật đáng sợ. Y sợ hãi co người nhìn người đàn ông kia, trong đầu nghĩ mình sắp lại bị đánh nữa rồi, chẳng lẽ suốt đời suốt kiếp y đều phải chịu dằn vặt, đau khổ như thế này hoài sao, chẳng lẽ ông trời thật sự không thể thương xót y dù chỉ một lần thôi sao?…Đây là một bộ phản xuyên, tiểu thụ chết đi và xuyên đến hiện đại, nhập vào xác một thiếu niên dã tâm bừng bừng, muốn dùng thân xác để thượng vị. Công là một người cực kỳ tàn bạo, không dễ tha thứ cho kẻ lừa dối mình, cho nên ban đầu tiếp nhận thụ khi đó còn là nguyên chủ, cũng chỉ vì muốn thụ nếm mùi đau khổ. Liệu khi Phương Huyên tới, có thể làm tan chảy trái tim sắt đá của công hay không? Hay là sẽ tiếp tục một cuộc sống u ám, đau đớn như kiếp trước? Tông Hiệu Đông báo tin sẽ ở lại thành phố S cho mẹ Tông biết, sau đó bị bà mắng xối xả vì tội dám đưa con dâu ngồi máy bay đi lung tung, cũng nói cứ việc ở nhà bà sui đi, bà và Kiều Tâm thỉnh thoảng sẽ vào thời gian này, Phương Huyên được mẹ Phương nuôi đến béo mập, da dẻ trở nên hồng hào trắng trẻo, chọc cho Tông Hiệu Đông nhộn nhạo khắp cả người. Đã nửa năm thanh tu rồi, nói không muốn là giả, nhưng anh phải nghĩ cho vợ và con của mình, cho nên chỉ có thể làm bạn với tay phải mà nhiên, bé Huyên trong lúc vô tình lại thấy anh lén lút tự xử, vì thương chồng nên cũng bỏ qua mắc cỡ, chủ động nói với anh “Bác sĩ Hạ nói qua bốn tháng là có thể làm rồi.”Tông Hiệu Đông đang ngồi ở trong phòng, đọc sách để giáo dục thai nhi thì nghe cậu thốt ra một cậu, nghe xong anh lại đứng hình mất mấy giây, sau đó nhướng mày hỏi “Em đi hỏi Hạ Lương?”Cậu ngại ngùng gật đầu, nhớ lại lúc đó rất xấu hổ, nhưng lại không nỡ nhìn thấy anh khó chịu, cho nên mới can đảm đi hỏi một yêu chết dáng vẻ nhu thuận này của cậu rồi, “Anh sẽ nhẹ nhàng.”Cậu xấu hổ gật đầu một làm, Tông Hiệu Đông vẫn chú ý đến cơ thể của cậu, không làm quá mạnh, cũng không cho vào hết mà chỉ hai phần ba. Khoái cảm đi qua, Tông Hiệu Đông ôm Phương Huyên đã phủ đầy mồ hôi vào nhà vệ sinh, cẩn thận lau người cho vợ vào lòng, nhìn cậu ngủ say, anh yêu thương hôn lên trán cậu một cái, trân trọng nâng niu giống như một bảo vật vô giá, mỉm cười nhắm mắt lại, ngọt ngào đi vào giấc ngủ.***Ba tháng sau, Phương Huyên đã sắp đến ngày sinh, cơ thể trở nên rất nặng nề, mẹ Tông dứt khoát ở lại thành phố S, mỗi ngày đều chạy qua nhìn Phương Huyên. Lúc nào xung quanh cậu cũng có người canh giữ, sợ cậu bất ngờ lâm bồn, dù sao đây cũng là đàn ông mang bầu, kinh nghiệm của bọn họ chỉ dùng được cho nữ, không biết có dùng được cho nam hay ngày, Phương Huyên đang ngồi ăn nho xanh xem ti vi thì bụng quặng lên, cơn đau có xu hướng càng tăng lên. Cậu khó khăn xoay đầu nhìn vào trong bếp, yếu ớt gọi “Mẹ…”Mẹ Phương đang nấu cháo cá chép ở trong bếp thì nghe thấy tiếng gọi của cậu, lập tức tắt bếp chạy ra. Thấy cậu ôm bụng, mặt mày trắng bệch dựa vào sô pha, bà liền chạy tới trấn an cậu, sau đó tài xế lái xe ra, bà chạy đi lấy mấy vật dụng cần thiết khi đi sinh đã chuẩn bị và tài xế đỡ cậu ra xe, đi thẳng đến bệnh viện Lương Phong. Trên đường đi, bà run run gọi cho Tông Hiệu Đông, lúc này anh đang họp tại trụ sở chính của JA ở thành phố H, nhận được cuộc gọi của bà liền tức tốc chạy ra ngoài, bỏ lại một đám người trong phòng họp ngơ ngác nhìn anh tới nơi, mọi người đã có mặt đầy đủ ở trước phòng sinh, bên trong truyền tới tiếng kêu đau đớn của Phương Huyên, mỗi tiếng kêu như một mũi dao đâm vào tim anh vậy. Anh thật sự rất muốn xông vào trong với cậu, và anh cũng thật sự đã làm như người không cản được anh cho nên đành để anh mặc đồ vô trùng đi anh ở bên cạnh tiếp sức, cậu nhanh chóng có thêm sức mạnh, không bao lâu sau, một thằng cu khỏe mạnh chào đời, tiếng khóc vang dội khắp phòng sinh.***Hai tháng sau, đám cưới của tổng giám đốc JA và cậu hai Phương gia được tổ chức long trọng ở khu đãi tiệc của một nhà hàng sang mặc bộ tây trang màu đen, trên túi áo cài một bông hoa màu đỏ, dáng người thẳng tắp đứng trên thảm đỏ, xoay người lại nhìn ra ngoài niên mặc tây trang màu trắng, trên túi áo cũng có cài một bông hoa màu đỏ, mặt mày tươi tắn, khoác tay ba Phương đi vào lễ đường, ánh mắt của cậu luôn nhìn về phía anh, trong đáy mắt tràn đầy vẻ hạnh Phương dẫn cậu tới trước mặt anh, đặt tay cậu lên trên tay anh, cảnh cáo nhìn anh “Cậu phải đối xử với nó thật tốt, nếu sau này để tôi phát hiện cậu làm điều có lỗi với nó, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân của cậu.”Anh mỉm cười nắm chặt tay cậu, trịnh trọng nhìn ba Phương, nói “Con nhất định sẽ khiến em ấy thật hạnh phúc, ba yên tâm.”Ông gật đầu quay đi, ông sợ nếu nán lại thêm chút nữa ông sẽ khóc lóc gây chuyện mất mặt sứ đứng ở trước mặt hai người, nhìn Tông Hiệu Đông, lớn tiếng nói “ Anh Tông Hiệu Đông, anh có đồng ý nhận làm chồng và hứa chung thủy với anh Phương Huyên dù là trong lúc thịnh vượng hay gian nan, trong lúc ốm đau cũng như mạnh khỏe, hứa sẽ yêu thương và tôn trọng anh Phương Huyên đến hết cuộc đời hay không?”“Tôi đồng ý.” Anh nhanh chóng trả sứ lại quay sang nhìn Phương Huyên, hỏi “Anh Phương Huyên, anh có đồng ý nhận làm vợ và hứa chung thủy với anh Tông Hiệu Đông dù là trong lúc thịnh vượng hay gian nan, trong lúc ốm đau cũng như mạnh khỏe, hứa sẽ yêu thương và tôn trọng anh Tông Hiệu Đông đến hết cuộc đời hay không?”Cậu đưa mắt nhìn anh, hai má đỏ hồng, ngượng ngùng nhỏ giọng nói “Tôi đồng ý.”“Nghi lễ kết thúc, chú rễ có thể hôn cô dâu.”Tông Hiệu Đông dùng một tay nâng cằm cậu lên, một tay còn lại đỡ ót cậu, cúi người hôn quanh vang lên đủ tiếng hò hét ồn Phương ngồi ở dưới khán đài đã bật khóc nức nở, mẹ Tông đang ôm Bối Bối ngồi ở bên cạnh, khẽ vô vỗ tay bà, “Bà sui yên tâm, hai đứa nó nhất định sẽ hạnh phúc vui vẻ.”Kiều Tâm ngồi ở dưới nhìn hai người bọn họ ở trên lễ đường nắm tay nhau, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Lại liếc nhìn sang người đàn ông anh tuấn ở bên cạnh, nở một nụ cười tinh quái, đúng như mẫu người mình thích, nhất định phải bắt tới tay cho bằng Chính Thiên đang nghiến răng nhìn cái tên cướp em trai ngoan của mình trên lễ đường, đang định lát nữa sẽ rủ nhiều người náo động phòng làm khó dễ anh thì đột nhiên sống lưng cảm thấy lạnh lẽo, nhìn xung quanh thì lại không thấy có gì lạ, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không tốt. Lắc lắc đầu bỏ qua cảm giác kỳ lạ trong đầu, tiếp tục nghiến răng nhìn lên lễ 12 tháng 10 năm 2020, Tông Mộ Phương, biệt danh là Bối Bối, đón cái sinh nhật đầu tiên, hai nhà Tông Phương cùng nhau chụp một tấm hình gia đình, hạnh phúc viên mãn ăn bữa cơm đoàn chính ngoại truyện về chuyện của bé Huyên đây mình xin nói thêm, vì một số vấn đề nhạy cảm mà mình không sử dụng tên nước là Việt Nam, nhưng thành phố H và thành phố S là nơi nào thì hẳn các bạn cũng đoán ra. Viết còn non tay, mong bạn đọc tận tình góp ý để cải thiện ngòi viết cảm ơn. “Cái gì?” Hai người phụ nữ đồng thanh hét lên.“Con nói bậy, con muốn lừa mẹ để mẹ chấp nhận cậu ta có phải không, đừng hòng!” Bà không tin, trên đời này làm gì có chuyện đàn ông mang thai hi hữu như vậy chứ.“Mẹ biết con sẽ không nói dối lừa mẹ mà, con có thể lấy giấy xét nghiệm cho mẹ xem, hoặc là mẹ có thể sờ bụng em ấy cảm nhận thai máy.”Kiều Tâm ở bên cạnh đã hưng phấn không chịu nổi, đời hủ như cô cũng chỉ mong được một lần nhìn thấy nam nam sinh con mà thôi, thật không ngờ đã đợi được ngày này.“Đúng đó cô, hay là để con qua sờ thử giúp cô nha.” Cô vươn tay về phía bụng cậu. Nhưng nửa đường đã bị mẹ Tông chụp lấy.“Cháu của cô cô sẽ tự sờ, cần gì con giúp.”Nói xong, bà đứng dậy, đi qua ngồi bên cạnh cậu, cậu hơi nép người vào người anh.“Đừng sợ, cho mẹ sờ một chút đi, dù sao cũng là bà nội của con, nên để hai bà cháu giao lưu.” Ừ, tốt nhất nên dính mẹ một chút, như vậy anh và Huyên Nhi có thể đi du lịch chỉ hai người nhìn con trai một cái, lại nhìn Phương Huyên một cái, chậm rãi để tay lên trên cái bụng đã nhô ra của phút sau, bé con cũng phối hợp đạp một cái, làm bà giật cả nhìn cái bụng của Phương Huyên không rời mắt, “Thật sự có sao, không ngờ trên đời lại có chuyện kỳ lạ đến vậy.”Kiều tâm ở bên kia đã đứng ngồi không yên, “Em bé có đạp không cô, để con qua sờ thử…”Sau đó liền bị ánh mắt như dao của Tông Hiệu Đông chém đứt, ỉu xìu ngồi yên lại chỗ Tông chỉ dịu dàng với mình tiểu mỹ nhân thôi à, cô mới không cần người đàn ông lạnh như băng này làm chồng của mình này, mẹ Phương khẽ thở dài, đưa tay vuốt vuốt bụng của Phương Huyên, “Đứa nhỏ ngốc này, sao không chịu nối sớm, làm hại bà già này trở thành mẹ chồng ác độc đánh đuổi con dâu với cháu nội.”Tông Hiệu Đông muốn tát vào mặt mình một cái, cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình, là đây chứ đâu, bàn tay cứ vuốt bụng vợ mình kia thật chướng mắt muốn Phương liếc mắt nhìn biểu cảm trên mặt con trai mình, khẽ hừ một tiếng, “Con trừng cái gì, đây là cháu của mẹ, mẹ không được sờ sao?”“Nhưng đây là bụng của vợ con, cháu của mẹ vẫn chưa ra đời đâu.” Anh đưa tay phủ lên bụng cậu.“Cái thằng nhóc này thật là…”Bà nhìn sang Phương Huyên, mỉm cười nắm lấy tay của cậu, “Xin lỗi con, lúc nãy mẹ hơi nóng tính, không làm con sợ chứ?”Cậu lắc đầu, “Không có thưa di, dì.”“Dì cái gì, gọi mẹ đi.”Cậu đưa mắt nhìn sang anh, anh sờ đầu, ánh mắt cưng chiều nhìn cậu, “Gọi mẹ đi.”Cậu quay lại nhìn bà, nghiêm túc gọi một tiếng “Mẹ.”Bà bật cười, vỗ vỗ tay cậu, “Ngoan, đứa nhỏ ngoan.”Sau đó lại nhìn con trai, “Con mau rước người ta vào nhà đi, đừng để người ta sinh con cho con rồi mà vẫn không danh không phận.”“Em ấy mới mười tám, vẫn chưa đủ tuổi kết hôn, đợi em ấy sinh xong cũng đủ tuổi rồi, đến lúc đó đăng ký xong rồi tổ chức đám cưới luôn một thể.” Cậu nghiêng đầu nhìn anh, “Em đã hai mươi mốt tuổi rồi mà nha, em đủ tuổi rồi.”Trong lúc vô tình, cậu đã tìm thấy túi đồ của “Phương Huyên” kia, trong đó có giấy tờ tùy thân, ghi rõ cậu đã hơn hai mươi mốt tuổi sửng sốt nhìn cậu, sau đó lại bật cười thật to “Ha ha, vậy được, ngày mai anh dẫn em đi đăng ký, em sinh xong chúng ta sẽ lập tức làm đám cưới, có được không?”Cậu ngượng ngùng mỉm cười nhìn anh rồi gật đầu một cái, để lại hai người phụ nữ nhìn nhau không hiểu chuyện người phụ nữ hứng khởi cùng đi vào bếp, nói là muốn nấu ăn tẩm bổ cho cậu và đứa nhỏ. Đương nhiên là mẹ Tông nấu, còn Kiều Tâm ở bên cạnh ăn vụng Huyên cũng muốn giúp, nhưng mẹ Tông nhất quyết không cho, không còn cách nào, cậu đành ngồi ở bên cạnh nhặt rau giúp bà, nhìn bộ dạng nhu mì hiền dịu của cậu bà càng thêm yêu thích, ngẫm lại, cưới vợ phải cưới vợ hiền, đứa nhỏ này tuy hơi ngốc một chút, nhưng được cái ngoan ngoãn, lại chịu khó, có lẽ bởi vì như vậy mới có thể kéo được trái tim của Đông, lần này con trai bà lời có điều do dự trong chốc lát, mới lên tiếng hỏi mẹ Tông, “Sao hôm nay dì Trần không tới ạ?”Mẹ Tông nói “Bà ấy bị xe quẹt, chân bị gãy, mẹ cho bà ấy về nhà nghỉ ngơi rồi.”Cậu khẽ gật đầu một cái, lát nữa mình sẽ xin phép ông xã cho mình tới thăm dì Trần mới Tâm ở bên cạnh ăn dưa chuột, nhìn cậu yên lặng nhặt rau, bèn kéo ghế sang ngồi ở bên cạnh cậu, hỏi “Này, cậu và anh Tông quen nhau thế nào vậy?”Phương Huyên không quen người lạ dựa vào mình quá sát, cho nên có hơi ngửa ra sau, mẹ Tông thấy vậy liền mắng cô “Con dựa sát như vậy làm gì, làm thằng bé sợ kìa.”“Ồ.” Kiều Tâm ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu chờ câu trả lời, mà mẹ Tông vừa nấu ăn vừa nói, “Mẹ cũng muốn biết đó.”Phương Huyên lúng túng không biết làm sao, cậu đâu thể kể chuyện mình từ thời đại khác tới đây, chắc chắn mọi người sẽ coi cậu là bệnh nhân tâm thần lúc, Tông Hiệu Đông từ bên ngoài tiến vào, thấy Phương Huyên đang lộ vẻ khó xử, bèn đi lại, hỏi “Làm sao vậy?”Cậu chưa kịp trả lời thì Kiều Tâm ở bên cạnh đã nhanh miệng nói “Em với cô đang hỏi anh và bé Huyên làm sao quen biết nhau nha.”Tông Hiệu Đông đưa tay sờ cằm một cái rồi bật cười xoa đầu cậu, “Là vô tình nhặt được.”Kiều Tâm bĩu môi, “Anh coi cậu ấy là đồ ăn sao, vô tình nhặt được?”Mẹ Tông cũng quay sang trách cứ, “Đúng đó, nhặt cái gì mà nhặt, con trai nhà người ta nuôi lớn để con nhặt sao?”Anh bất đắc dĩ nói “Đúng là nhặt được mà, từ trên trời rơi xuống, là duyên trời định đó, phải không Huyên Nhi?”Phương Huyên phối hợp “Ừm” một Tâm vội nhảy ra xa, đặt chéo hai tay trước ngực, “Cự tuyệt ăn cẩu lương, tổn thương lòng tự trọng của FA sẽ bị tử hình.”Mẹ Tông điểm trán cô một cái, “Nếu biết tổn thương thì mau tìm bạn trai đi, suốt ngày chỉ lo ăn với ngủ thì ma nào dám tới.” Sau đó quay sang Phương Huyên, cười gượng nói, “Những lời mẹ nói lúc nãy con đừng để trong lòng, vốn mẹ có ý định để nó lấy Đông rồi sinh đứa nhỏ thật, nhưng nó căn bản quá ngốc, mà cũng vì Đông quá lề mề, gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn không có ý định cưới vợ sinh con làm mẹ sốt hết cả ruột, bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này thôi.”Phương Huyên vội lắc đầu, “Không có, con không trách mẹ mà.”Bà mỉm cười, “Cũng là con ngoan nhất.”Kiều Tâm tiếp lời, “Huyên à, tôi cũng không có ý định cướp chồng cậu đâu, tôi cũng bất đắc dĩ thôi à, cậu đừng xa lánh tôi nha.”Phương Huyên mỉm cười lại lắc đầu, “Sẽ không đâu, cô rất tốt, sau này nhất định sẽ tìm được một người tốt.”“Ai, bé Huyên thật đáng yêu, để chị Tâm ôm một cái nào.” Cô giang tay ra định lao vào ôm cậu một cái, chưa kịp ôm thì mũi đã đập vào một thứ gì đó rất cứng làm cô đau đến mức liên tục la oái lại thì thấy anh đang giơ cánh tay của mình ra, dùng sức siết nắm đấm lại làm cơ và gân nổi lên, trông vô cùng rắn chắc, thảo nào làm mũi cô sắp gãy giậm chân, “Cô à, coi anh ấy ăn hiếp con kìa, con đã không được đẹp rồi, nếu bị gãy mũi nữa thì ai dám lấy con chứ, hu hu.”Phương Huyên thấy cô muốn khóc liền muốn đứng dậy đi qua xem, nhưng lại bị Tông Hiệu Đông cản lại, “Cô ta giả bộ thôi.”“A?” Cậu mở to mắt nhìn Tông không chút để ý cười nhạo, “Đến cả mẹ nó sờ cháu nội mà nó cũng ghen, con lại muốn ôm vợ nó, nó không quăng con đi đã là may lắm rồi.”Một câu nói của bà khiến Tông Hiệu Đông không nhịn được mà bật cười, Phương Huyên thấy vậy cũng cười theo. Hôm nay cả nhà đều vui vẻ. Có phải bạn đang muốn tìm đọc những câu truyện ngôn tình phải không? Có phải bạn đang tìm truyện ngôn tình đam mỹ đúng không? Nếu đúng như vậy thì mời bạn xem ngay sau đây nhé. Quý khách hãy đăng ký để nhận Khuyến Mãi bên dưới của nhà cái Fi88 >> Xem thêm nhiều câu chuyện ngôn tình nhất tại đây Chào mừng bạn đến với kênh Truyện Ngôn Tình Mới Nhất, đăng kí kênh miễn phí ở đây Kênh truyện ngôn tình mới nhất là kênh chuyên đăng tải những câu truyện ngôn tình hay nhất, mới nhất, cập nhật liên tục, theo dõi truyện ngôn tình mới nhất bạn sẽ được tận hưởng những giọng đọc truyện ngôn tình hay nhất, truyền cảm nhất và dễ thương nhất của các MC cùng những câu truyện ngôn tình hay nhất mà bạn sẽ không tìm được ở nơi nào khác. Chúc các bạn có những giây phút nghe truyện vui vẻ! ————————————————————————- ☀ Danh Sách Phát – Truyện Ngôn Tình Mới Nhất – Truyện Ngôn Tình Tuyển Trọn Hay Nhất – Đăng kí Kênh Truyện Ngôn Tình Mới Nhất – Theo dõi Truyện Ngôn Tình Mới Nhất Trên * G+ Vậy là bạn đã xem xong câu chuyện chủ đề truyện ngôn tình đam mỹ rồi nhé. Ngoài xem những câu chuyện ngôn tình hay này bạn có thể xem thêm nhiều thể loại truyện hấp dẫn khác tại đây nhé truyện ngôn tình đam mỹ Quý khách hãy đăng ký để nhận Khuyến Mãi bên dưới của nhà cái Fi88 Tag liên quan truyện ngôn tình đam mỹ. truyện ngôn tình mới nhất,truyen ngon tinh moi nhat,truyện ngôn tình hay nhất,truyen ngon tinh hay nhat,nghe truyện ngôn tình mới nhất,audio truyện ngôn tình hay nhất,audio truyen ngon tinh,truyện ngôn tình hay,truyen ngon tinh hay,truyện ngôn tình,truyen ngon tinh,ngôn tình,ngon tinh,tntmn tntmn,nhặt được vợ ngoan,nhặt được vợ ngoan full,nhặt được vợ ngoan trọn bộ,nhat duoc vo ngoan,nhat duoc vo ngoan full,nhat duoc vo ngoan trọn bộ. Xin chân thành cảm ơn. Thuộc truyện Nhặt được vợ ngoan Chương 1 Cái chếtPhụ thân, đừng bán Huyên Nhi cho người khác mà, Huyên Nhi sẽ sửa sai, sẽ không làm chuyện xấu nữa… Phụ thân, Huyên Nhi mệt quá, còn rất lạnh Nhi nhìn thấy nãi nãi rồi, người đang cười với Huyên Nhi, có phải người đến đón Huyên Nhi không. Người dẫn Huyên Nhi đi theo đi, ở đây mọi người đều chán ghét Huyên Nhi, không ai thương Huyên Nhi hết, Huyên Nhi rất đau, trong tim cũng Nhi nghĩ mình sắp chết rồi, nghe nói người chết sẽ không còn thấy đau, thấy đói nữa, thật tốt quá, Huyên Nhi muốn chết, chết rồi sẽ được ở bên nãi nãi, mọi người cũng sẽ không còn vì sự tồn tại của Huyên Nhi mà không vui biệt phụ thân, mẫu thân, đại ca, tam đệ, tứ muội, Huyên Nhi phải đi rồi, đừng giận Huyên Nhi nữa, Huyên Nhi chết rồi sẽ phù hộ cho mọi người… Vĩnh biệt……“Đại nhân, đã tìm được đại ấn rồi, thủ phạm là gian tế Hạ quốc đột nhập vào phủ ta, thuộc hạ đã bắt được, chờ đại nhân định đoạt!”Phương tướng quân nghe xong, lập tức giật mình, đứng phắt dậy, hỏi“Ngươi nói cái gì? Gian tế Hạ quốc? Ngươi nói là gian tế Hạ quốc lấy cắp đại ấn của ta?”“Dạ! Thuộc hạ đã tra xét rất kỹ, hắn giả làm hạ nhân trong phủ đã nhiều năm, chỉ chờ thời cơ để ra tay!”Phương tướng quân giống như bị đào rỗng tinh thần, ngồi phịch xuống niên bên cạnh lộ vẻ vui mừng, tiến đến bên cạnh, lên tiếng“Phụ thân! Có phải chúng ta đã trách nhầm nhị đệ, kỳ thật nhị đệ không có…”“Đi! Mau đến nhà kho đưa nhị thiếu gia ra ngoài… Không được, lần này là ta trách lầm nó, tự ta sẽ đến đưa nó ra, Hình Nhi, con đi với ta.”“Dạ, phụ thân, lần này đã chứng minh sự trong sạch cho Huyên Nhi, chúng ta không cần đưa nó đi tránh nạn nữa. Hơn nữa, phụ thân, hay là sau này chúng ta đối xử tốt với đệ ấy được không, dù sao cũng đã gần mười năm rồi, chắc chắn mệnh của đệ ấy cũng đã đổi. Hài nhi thật sự không nỡ tổn thương đệ ấy, mỗi lần thấy đệ ấy sợ sệt rút vào một góc, trong lòng hài nhi đều giống như bị dao cắt vậy.”Phương tướng quân khẽ thở dài, “Kỳ thật ta cũng vậy, đánh nó một cái, trong tim của ta liền như bị đâm một nhát, nhưng nếu không làm vậy, tương lai thế nào ngươi cũng nhìn thấy rồi đó. Thôi, từ nay về sau hủy bỏ lệnh cấm với Huyên Nhi đi, cho nó trở lại làm nhị thiếu gia, mười năm qua nó coi như cũng đã trả hết nghiệt về sau rồi.”Hai phụ tử đến hậu viện, Phương quản sự niềm nở chạy tới khom lưng cung kín chào hai người hỏi đến Phương Huyên liền tự cho là vuốt lông ngựa, nịnh nọt nói “Dạ, nô tài đã làm đúng theo lời lão gia dặn, nhốt hắn thật kỹ, hắn hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát đâu ạ. Cái tên tiểu tử kia rất biết giả vờ, ba ngày trước còn nói cái gì mà khó chịu, còn nói mình rất nóng, lát sau lại nói mình rất lạnh. Nô tài đương nhiên không tin trò mèo của hắn, đã phạt bỏ đói hắn rồi ạ.”Thật không ngờ lão ta vuốt lông ngựa làm vuốt nhầm đuôi ngựa, Phương tướng quân nghe xong nổi giận đùng đùng xách cổ áo của lão ta lên, rống lớn “Cái gì? Ngươi dám đối xử với nhi tử của ta như vậy? Ngươi dám bỏ đói nó? Ngươi chán sống rồi phải không?”Phương Hình cũng rất tức giận, hận không thể giết chết lão ta ngay lập tức, nhưng lúc này đến xem đệ đệ vẫn quan trọng hơn, vì vậy, vội vàng lên tiếng can ngăn, “Phụ thân, đệ đệ bị bệnh, chúng ta mau đến xem đi, kẻo không kịp.”Phương tướng quân quăng mạnh lão quản sự kia xuống đất, làm đầu lão ta đập vào hòn giả sơn, máu chảy ròng ròng, lão ta ôm đầu rên hừ hừ, nhưng tuyệt nhiên không dám la lớn, lão ta sợ người trong nhà kho có chuyện gì thì ngay cả cái mạng già này, lão ta cũng giữ không người chạy tới trước nhà kho, xung quanh vắng lặng không một bóng người, khung cảnh thật xơ xác tiêu điều, bọn họ không ngờ từ trước đến nay Huyên Nhi lại phải sống ở một nơi như thế này, rõ ràng bọn họ đã dặn kỹ với người dưới phải chăm sóc y đàng hoàng rồi, thật không ngờ bao nhiêu năm nay bọn họ đều bị đám người đó lừa gạt, Huyên Nhi của bọn họ đã phải chịu đựng những ngày tháng khổ sở như vậy sao?Trước cửa nhà kho bị khóa lại bằng một ổ khóa rất to. Đi tới trước cửa, đột nhiên ngửi thấy một mùi thối kỳ lạ, trong lòng hai người bòng dâng lên một dự cảm không Hình vội vàng phá cửa xông vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hai người như người mất hồn, không thể động đậy, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm thiếu niên đang nằm im trên sàn tướng quân vội vàng chạy lại, đỡ Phương Huyên lên, cơ thể y đã lạnh băng, mặt mày đã trắng xanh, giống như người chết đã mấy ngày. Phương tướng quân không tin vào sự thật trước mắt, ôm thi thể của Phương Huyên rống to đến mức tê tâm liệt phế. Phương Hình quỳ sụp xuống đất, nước mắt không cách nào kiềm chế được mà trào gia sau một đêm trở nên tang tóc đau thương, giăng vải trắng khóc tang suốt ba năm…Chương 2 Nhà mớiTừ đây mình sẽ đổi cách xưng hô, cậu-anh“Tiên sinh, cậu ta đã không còn trở ngại gì rồi, nhịp tim cũng đã ổn định trở lại.”“Cậu ta bệnh gì?”“Tạm thời chưa kiểm tra ra được, các chỉ số trên người cậu ta đều bình thường, nhưng quả thật nhịp tim đã ngừng đập một khoảng thời gian.”“Có thể xuất viện chưa?”“Có thể, nhưng tình hình cậu ta chưa ổn định, đợi cậu ta tỉnh lại rồi cho xuất viên cũng không muộn.”“Phiền phức, cứ làm thủ tục xuất viện đi, tôi không có thời gian theo hầu cậu ta, nếu cậu ta thật sự không được thì cứ để cho chết đi, đừng làm phiền tôi.”Giọng nói xa lạ mơ hồ vang bên tai, Phương Huyên mơ mơ màng màng mở mắt ra, hoảng hốt nhìn ngọn đèn sáng rực trên đầu. Giật giật đầu, cảm giác đầu rất nặng, chỉ có thể nghiêng một góc nhỏ, lại nhìn thấy bóng người nhạt nhòa ở bốn Huyên cố gắng mở mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là một màu trắng, những người nói chuyện vừa nãy đâu rồi?Đây là nơi ở của chủ nhà mới à? Chắc là trong lúc mình hôn mê, đã bị người ta đưa đi rồi. Chẳng lẽ đây là số phận của mình sao?Phụ thân, Huyên Nhi đi rồi sẽ không bao giờ được trở lại nữa, nếu đã bán đi, người yên tâm, Huyên Nhi sẽ thật an phận, sẽ không tạo phiền phức cho Phương gia, sẽ giữ phận với ông chủ, không làm mất mặt Phương Huyên từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt qua mang tai, thấm vào tóc rồi biến mất. Một lần nữa, cậu rơi vào trong bóng khi cậu mở mắt ra lần nữa thì mình đã không còn ở trong căn phòng trắng xóa kia nữa, chẳng lẽ cậu nằm mơ?Cậu chống đỡ thân thể ngồi dậy, sau đó bắt đầu ngơ ngác nhìn xung đồ vật ở đây đều kỳ lạ, hoàn toàn không hề xuất hiện trong trí nhớ của cậu. Giống như cái giường cậu đang ngồi lên vậy, thật mềm mại, không biết nó được làm từ thứ gì, hẳn là rất phòng này rất lớn, lớn hơn cả căn phòng cậu ở trước năm tám tuổi nữa. Đúng rồi, khi đó cậu vẫn là nhị thiếu gia được mọi người yêu thương chiều chuộng, được ở trong căn phòng to nhất, mặc y phục đẹp nhất, ăn những món ăn ngon nhất, nhưng mà sau đó…Dù sao, mọi chuyện cũng đã qua rồi, phụ mẫu tìm cho cậu một gia đình tốt thế này thì cũng đã rất yêu thương cậu rồi, cậu không nên oán trách bọn họ, như vậy sẽ biến thành đứa bé hư, sau đó có khi sẽ lại mất hết tất được, cậu phải là đứa bé ngoan, như vậy mọi người trong gia đình mới sẽ thương cậu hơn một chút, nếu sau này cậu có làm sai thì cũng không tới mức bị nhốt lại bỏ lại đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa, hài lòng cong cong khóe môi, xem ra chủ nhà rất thích cậu, nếu không cũng sẽ không cho cậu ở một nơi vừa đẹp vừa ấm áp thế này, sau này phải chăm chỉ làm việc cho thật tốt mới Hiệu Đông nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang ngồi ngơ ngác ở trong camera giám sát. Khóe môi hiện lên một nụ cười ác liệt, gõ gõ điếu thuốc kẹp trên tay, khẽ híp mắt lại.“Phương Huyên ơi Phương Huyên, cuối cùng cậu cũng rơi vào tay của tôi rồi. Tôi đã nói mà, sẽ có một ngày cậu quỳ xuống chân tôi, liếc gót giày của tôi, nhìn xem, không phải cậu đã tự coi mình là một con điếm đưa tới chỗ tôi rồi đó sao? Vậy thì để xem tôi chơi đùa con điếm cậu như thế nào.”Tông Hiệu Đông nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra cảnh một đứa bé trai ôm một con chó đã chết, gào khóc trong đêm nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa, một người đàn ông tiến vào.“Tiên sinh, cơm trưa đã chuẩn bị xong, ngài có muốn dùng bữa ngay hay không ạ?”“Ừ.”Tông Hiệu Đông mở mắt ra, nhàn nhạt đáp một tiếng.“Vậy có cần bưng lên cho người trong phòng kia một phần không?”“Bưng lên đi!”Người đàn ông cung kính lui ra ngoài, Tông Hiệu Đông quay lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ánh mắt càng thêm lạnh gõ cửa phòng đột ngột vang lên làm Phương Huyên giật bắn người, sau đó lại sợ hãi lui vào một góc, vòng hai tay ôm lấy đầu gối của mình. Cửa phòng mở ra, người hầu gái tiến vào, trên tay còn cầm theo một khay thức ăn.“Tiên sinh bảo mang lên cho cậu, mời dùng.”Đặt khay thức ăn lên trên bàn trà nhỏ, người hầu gái liếc nhìn cậu một cái rồi đi ra ngoài, đóng cửa Huyên nhìn bóng dáng người hầu gái biến mất sau cánh cửa mới thả lỏng người ra, đưa mắt nhìn khay thức ăn ở trên nhiên, trong bụng vang lên mấy tiếng ọt ọt ọt. Cậu xấu hổ ôm lấy bụng mình, từ nãy cậu đã cảm thấy rất đói, nhưng lại không dám đi ra ngoài tìm thức ăn, cậu sợ mình chưa làm việc đã đi tìm cái ăn, lỡ như bị người ta bắt gặp sẽ bị nhốt lại, nói không chừng còn bị đánh, cho nên cậu vẫn an phận ngồi ở trên giường, chờ người ta tới phân phó công việc để không ngờ, ông chủ lại sai người đưa đồ ăn tới cho cậu, hơn nữa trông còn rất ngon, chủ nhà mới có vẻ là một người tốt, đối xử với hạ nhân cũng rất rộng nhích từng chút tới chỗ đặt khay thức ăn, hương thơm của đồ ăn khiến cậu nhịn không được mà nuốt nước bọt, ngồi xuống ghế, cậu kinh ngạc phát hiện cái ghế cũng thật mềm, ngồi rất thoải mái, nhúng nhúng một cái, thật mắt của cậu lại nhìn về phía khay thức ăn, cầm đũa lên, gắp một miếng rau bỏ vào miệng, thật không thể kiềm chế được mà bắt đầu ăn ngấu nghiến các món còn lại, đây thật sự là món ăn ngon nhất mà cậu được ăn. Trước giờ cậu chỉ toàn được ăn đồ ăn dư thừa, cơm canh nóng hổi thế này đã rất lâu rất lâu cậu mới được ăn. Vừa ăn cậu vừa biết ơn chủ nhà mới nhiều hơn, thầm nghĩ sau này phải làm việc thật nhiều để báo đáp người 3 Nhà xíDùng xong bữa, người hầu cũng nhanh chóng đi vào thu dọn khay thức ăn rỗng, đương nhiên, lúc đó Phương Huyên đã rút người vào góc giường, mở to mắt nhìn chằm chằm vào người hầu vẫn còn ám ảnh những ác nô lúc trước, bọn họ sẽ nhân lúc không có người mà xúm lại ức hiếp cậu, không cho cậu ăn hoặc xé rách đồ của cậu, sau đó sẽ đi nói với người bên ngoài là do cậu tự làm. Không ít lần cậu đã bị phụ thân trút roi vì bị bọn họ vu oan, nhưng cậu căn bản không thể nói, bởi vì nói ra cũng không ai tin, hơn nữa còn sẽ bị phạt nặng hơn, cho nên mỗi khi bị ức hiếp, cậu chỉ dám len lén khóc, thậm chí còn không dám khóc thành mà, có vẻ người hầu của tân gia chủ có vẻ không giống như bọn người lúc trước, tuy không có hòa nhã nhưng cũng không quá mức độc thở phào một hơi, xem ra cuộc sống sau này của cậu sẽ khá thoải mái, đối với cậu như vậy cũng quá may mắn xuống mép giường, cậu đưa mắt nhìn chằm chằm cánh cửa trong phòng. Bên trong đó là gì? Đản Ẻm nhìn cửa phòng toilet đó Mình có nên vào trong xem thử không? Nhưng lỡ như đó là cấm địa thì sao, bị phát hiện chắc chắn sẽ bị đánh chết rồi, mình mắc quá, lúc nãy uống quá nhiều nước, bây giờ sắp chịu hết nổi rồi, hu hu…Nhưng quản sự vẫn chưa tới để phân phó công việc, nếu mình tự ý đi khỏi đây, quản sự vào không thấy cậu, chắc chắn sẽ đi báo lại với gia chủ, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng xấu với gia chủ, như vậy cuộc sống sau này của cậu sẽ rất mà, cậu thật sự chịu hết nổi rồi, nếu lát nữa không kiềm được, sẽ làm dơ chăn giường, vậy cậu cũng sẽ rất là, nhanh chóng đi rồi trở vào, cố gắng giải quyết xong trước khi quản sự đến, chắc sẽ không bị phát hiện chạp nhích từng bước tới cửa phòng, cậu đưa mắt nhìn chằm chằm cánh cửa lúc nãy người hầu đi vào, mở làm sau đây?Kết cấu của cánh cửa này thật lạ, đẩy ra không được, kéo vào cũng không được, chẳng lẽ bị khóa bên ngoài rồi? Là gia chủ sợ cậu bỏ trốn nên mới nhốt cậu lại sao?Tay cậu dặt trên chốt cửa, lúc nãy hình như người hầu kia cũng cầm vào đây, chắc là nó rồi. Lắc lắc chốt cửa một hồi, bỗng “cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra. Thì ra là mở như vậy, người ta không có nhốt cậu thò đầu ra bên ngoài, chưa kịp nhìn thấy gì thì một bóng người đã xuất hiện ở trước mặt. Cậu sợ tới mức lập tức rút đầu lại, chui vào trong đi vào là một phụ nhân lớn tuổi, thân hình hơi mập mạp, nhưng gương mặt thì lại rất hiền từ. Khi bà đi vào, thấy thiếu niên tự rút vào một góc, hoang mang nhìn bà thì có hơi quái lạ, mặt bà rất hung dữ à.“Chàng trai, cậu định đi ra ngoài à, đang cần gì sao?”Nghe vị phụ nhân này hỏi, cậu nhanh chóng lắc đầu như trống bỏi, sau đó lại nghĩ mình không nên nói dối, cho nên nhẹ nhàng gật đầu một cái.“Vừa lắc vừa gật thế này là sao? Cần gì thì nói dì nghe, dì đi lấy cho.”Vị phụ nhân cười khẽ cắn môi, cúi đầu không nói, tuy vị phụ nhân này đã lớn tuổi, lại rất hiền từ, nhưng dù sao nam nữ cũng có khác, những chuyện thế này cậu không tiện hỏi ra cậu cúi đầu không nói chuyện, vị phụ nhân kia càng cảm thấy kỳ quái hơn nữa, chẳng lẽ đứa nhỏ này bị câm? Nếu là thật, cậu chủ còn có thể xuống tay với người ta được thì quả thật quá cầm thú mỉm cười, nắm lấy tay cậu, lôi kéo ra ngoài, cậu đứng ở cạnh giường, vẫn cúi đầu, hai tay vân vê vạt áo, hai chân cứ không yên khép khép điệu bộ này của cậu, bà càng khẳng định tính cách của đứa nhỏ này khá nhút nhát, hơn nữa còn hơi khờ khạo. Người mới này của cậu chủ có vẻ rất khác với những người trước, nhưng bắt một đứa nhỏ ngốc này làm những chuyện như vậy có ổn không?Nếu có thể, bà cũng muốn khuyên nhủ cậu chủ một phen, tránh để cậu ấy lầm đường làm hại một mầm non ngây thơ vô nhìn thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của cậu, bà như đã đoán ra vấn đề là gì rồi, mỉm cười hỏi “Có phải muốn đi vệ sinh không?Chóp tai của cậu hiện lên vệt đỏ, ngượng ngùng gật đầu một cậu như vậy, trong lòng bà dâng lên một sự trìu mến thương yêu.“Định đi ra ngoài tìm nhà vệ sinh?”Nhà vệ sinh là nhà xí sao? Lại tiếp tục gật đầu.“Vậy sao không đi trong phòng, trong đây cũng có nhà vệ sinh mà?” Bà hỏi tới đây, cậu ngẩng đầu lên, mở to mắt chớp chớp mắt nhìn bà, tỏ vẻ nghi nhíu mày, chẳng lẽ đứa nhỏ này không biết bên kia là nhà vệ sinh sao?“Nhà vệ sinh nằm bên kia?”Nhìn theo hướng chỉ tay của bà, cậu thấy đó là cánh cửa đi vào cấm địa lúc nãy cậu nhìn thấy, không phải cấm địa mà là nhà xí nha. Lạ thật, sao người ta lại xây nhà xí ngay tại phòng, không hôi sao?“Theo dì vào đây, dì chỉ cho.”Các bạn đang đọc truyện đam mỹ phản xuyên không dmh tại phụ nhân lôi kéo tay cậu đi vào trong căn phòng gọi là nhà xí kia, ở bên trong toàn là màu trắng, vách tường được lót bằng ngọc trắng lán mịn, sàn nhà cũng vậy, còn có một cái ghế ngồi cũng được làm bằng ngọc trắng, thật xinh đẹp, không ngờ chỉ là một căn nhà xí cũng có thể xây đến xinh đẹp như vậy, gia chủ hẳn là một người rất giàu mà xung quanh không có thùng chứa, đi bằng cái gì đây?Thấy cậu ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh, bà buồn cười, đi qua hỏi “Sao vậy, không biết dùng sao?”Cậu thành thật gật đầu, trong lòng nghĩ bản thân thật vô dụng, cái gì cũng không biết, làm phiền người phụ nhân kia lại bất ngờ, đứa nhỏ này trông trắng trẻo, đẹp trai, nhìn sao cũng không giống từ dưới quê lên, sao lại không biết sử dụng nhà vệ sinh khẽ thở dài một hơi, “Qua đây, cái này sử dụng như thế này, thế này…”Cậu chăm chú lắng nghe hướng dẫn của bà, thầm nghĩ ở đây cái gì cũng mới lạ, thật không ngờ đi nhà xí lại thuận tiện như vậy, chỉ cần nhấn nút màu bạc sáng bóng kia thì những thứ ô uế sẽ lập tức biến mất ngay. Vậy thì không cần hạ nhân đi đổ phân rồi, lượng công việc nặng nhọc sẽ giảm đi được rất nghe bà nói tiếp “Cái này là giấy vệ sinh, chắc con biết cách sử dụng nó đúng không?”Không phải bà lo lắng thái quá, mà là nhìn mặt cậu ngu ngơ với mọi thứ, bà vẫn nên hướng dẫn nốt cho vệ sinh?“Không phải giấy trắng rất quý sao?”Phương Huyên nói thật nhỏ, bởi vì lâu quá không nói chuyện, nên giọng cậu có hơi run rẩy. Cậu rất ngạc nhiên khi người ở đây dùng giấy trắng để làm giấy xúc, phải biết lúc trước giấy trắng là mặt hàng xa xỉ bậc nhất của Kinh Thành, ngay cả phủ Tướng quân cũng không thể tùy tiện sử dụng, bọn họ đa phần sẽ sử dụng giấy vàng để viết chữ, thỉnh thoảng cũng có nhà dùng giấy vàng làm giấy xúc, nhưng phải là phú hộ đứng đầu vùng mới có khả năng đó đây phải giàu có đến cỡ nào mới có thể phun phí như vậy đây?“Cậu nói chuyện được?” Thì ra chỉ là đứa nhỏ ít nói, vậy cậu chủ cũng không quá nhẫn tâm rồi.“Đây là giấy vệ sinh, giấy trắng cái gì chứ, ý cậu là giấy để viết chữ sao? Nó là một loại khác, nếu cậu muốn viết gì đó thì cứ bảo người hầu đưa cho, nhưng mà nếu đi vệ sinh thì nên dùng giấy vệ sinh mới đúng, không nên dùng bừa, há.”Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sao cậu có thể sai biểu người khác chứ, bây giờ thân phận của cậu cũng giống như những hạ nhân khác thôi, những thứ này cậu sẽ từ từ học, sẽ không làm phiền người bộ dạng ngoan ngoãn này của cậu, vị phụ nhân yêu thích không thôi, trong lòng cảm thấy đáng tiếc, nếu cậu là con gái thì tốt rồi, bà chủ nhìn thấy nhất định cũng sẽ yêu thích, làm con dâu Tông gia cũng được, nhưng cậu lại là nam, không thể cưới về nhà, hơn nữa theo bà thấy với tính tình của cậu chủ thì có vẻ chỉ chơi vui qua đường. Không biết về sau đứa nhỏ này phải làm sao 4 Đau đớnTập đoàn địa ốc Hiệu Đông ngồi ở ghế tổng tài, gõ gõ cây bút xuống mặt bàn, đây là động tác khi anh đang suy nghĩ. Đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.“Vào đi.”Trợ lý đi vào, tiến đến cạnh bàn làm việc, “Tiên sinh, bên kia gọi điện tới, nói là muốn bắt cuộc hẹn để bàn chuyện hợp tác với anh.”“Hợp tác? Không phải là tới điều tra tung tích của em trai bảo bối đi?” Anh lạnh nhạt trào phúng.“Nhận đi, để xem giữa tôi và anh ta có thể bàn được chuyện hợp tác gì?”“Dạ.” Trợ lý cung kính lui ra lại một mình trong văn phòng, Tông Hiệu Đông bắt chéo chân ngồi tựa lưng vào mồi đã tự đưa tới miệng sao có thể dễ dàng buông đợi nhiều năm như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch ta nên gặp nhau rồi, Phương Huyên à!***Biệt thự Tông xe vào cổng, Tông Hiệu Đông bước vào người vệ sĩ đi lại, nói nhỏ “Cả ngày hôm nay cậu ta không hề ra khỏi phòng.”“Hửm?” Tông Hiệu Đông nghe xong nhướng mày, liếc mắt nhìn lên ta đang giở trò gì?Mặc kệ là trò gì, anh cũng đều sẵn sàng phối hợp chơi khi Phương Huyên tìm hiểu nhà xí mới lạ xong, lại tiếp tục ngồi ngẩn người ở trên giường. Cậu không ra khỏi phòng nên không biết bây giờ là khi nào, chỉ biết lúc nãy người hậu lại mang thức ăn lên, cũng không nói lời nào rời lòng cậu bắt đầu có điều khó hiểu, vì sao gia chủ không sai người đến phân phó công việc cho cậu, hay là hôm nay gia chủ không có ở nhà, cho nên không tiện an bài?Trong lúc đang suy nghĩ miên man, cửa phòng đột nhiên mở tưởng là người hầu lại đưa gì đó vào, biết họ không có ác ý nên cũng không trốn vào một góc nữa, lần này chỉ đưa mắt tò mò nhìn nhiên, người đi vào lại là một người đàn nhìn sang thì ánh mắt không dời đi được, cũng quên luôn chứng sợ người lạ của mình, nhìn chằm chằm người nhân này phải nói là người đẹp nhất cậu từng gặp, cậu cứ tưởng đại ca của mình đã là tuấn tú, oai hùng nhất rồi, nhưng không ngờ người này càng yêu nghiệt hơn, đặc biệt là ánh mắt sắc bén, sâu không thấy đáy của người nhiên cậu nhìn thấy khóe môi của nam nhân kia khẽ nhếch lên, cậu lập tức hoàn hồn, nhanh chóng cúi đầu nghe thấy nam nhân kia trầm thấp cười một tiếng, nói “Sao không nhìn nữa, tôi không biết là Phương thiếu gia vừa ý với gương mặt của tôi đó.”Nghe xong, cả người cậu run lên một cái, không hiểu sao giọng nói của người này làm cậu sinh ra một sự sợ hãi, giọng điệu trào phúng mỉa mai này cậu được nghe rất thường xuyên. Những ác nô kia đều nói với giọng điệu đó, sau đó chính là cả đám người giẫm đạp lên người Hiệu Đông đứng ở trước mặt quan sát cậu, sự lạnh lẽo trong đáy mắt càng tăng lên. Muốn dùng chiêu khổ nhục kế sao? Vậy để tôi xem cậu giả bộ đáng thương đến lúc lại gần, cúi người áp sát mặt về phía cậu, cậu khẽ nhích thân thể ra phía Hiệu Đông đưa tay ghì chặt hai vai của cậu lại, phà hơi thở vào lỗi tai cậu, “Ở nhà tôi có thoải mái không?”Phương Huyên rùng mình một cái, bắt đầu thở gấp. Thì ra người này là gia chủ, nhưng mà tại sao lại áp sát như vậy, khí tức của người này thật khiến cậu hít thở không thông, quanh mũi đều là hơi thở của anh, làm cậu vô cùng bất an.“Sao không lên tiếng?”“Xem ra cậu cũng đã tìm hiểu rất kỹ sở thích của tôi, biết tôi thích yên tĩnh cho nên giả làm người câm sao?”“Nếu đã vậy, tôi cũng sẽ cho cậu cơ hội để chứng minh công dụng của mình.”Nam nhân kia đứng thẳng người dậy, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà một giây sau, cậu lại tiếp tục rơi vào khủng nhìn thấy người đàn ông kia bắt đầu cởi vội vã lùi ra phía sau, cho đến khi lưng chạm vào tường, cậu rút cả người lại, toàn thân run lên bần bật.“Không, đừng…”Nước mắt bắt đầu tuôn ra như suối, cậu bắt lấy tấm chăn, quấn người mình lại, liều mạng lắc đầu.“Còn giả vờ, không phải cậu muốn leo lên giường của tôi sao?”Nam nhân kia hung ác nhìn cậu, đưa tay giật mạnh lấy tấm chăn.“Không, không có…”Nam nhân kia đột nhiên lao tới, đè cậu xuống, thô lỗ xé quần áo của cậu cho cậu gào khóc thảm thiết, Tông Hiệu Đông vẫn thô lỗ ra vào người cậu, vết máu thấm vào ga giường, tiếng khóc của nhỏ dần, dường như cậu đã bị tắt tiếng, chỉ có thể há to miếng, phát ra tiếng ô ô trong cổ mãn xong, Tông Hiệu Đông lạnh lùng đi vào phòng tắm, sau đó không thèm nhìn Phương Huyên đã hôn mê bất tỉnh, rời khỏi thật, Phương Huyên vẫn còn tỉnh táo, hay là nói cậu căn bản đau tới mức không thể bất tỉnh được, trên người cậu đầy rẫy những vết bầm xanh tím ghê rợn. Nghiêm trọng nhất chính là chỗ giữa hai chân cậu, tinh dịch hòa với máu loãng chảy ra hai bên đùi, xung quanh đã rách đến không còn hình cảm thấy nữa người dưới của mình đã bị phế rồi, cả người như bị xé toạt ra làm đôi, bị vô số con ngựa giẫm đạp ra, phụ thân bán cậu đi không phải là làm hạ nhân, mà là làm một nam sủng. Một công cụ làm ấm giường thấp sao?Đây chính là cuộc sống định sẵn cho cậu hay sao?Hai mắt nặng trĩu, đầu óc cậu dần dần trở nên mơ là, cậu sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa…Chương 5 Biến đổi cơ thểSáng hôm Hiệu Đông bước xuống lầu dùng bữa hầu theo lệnh phân phó trước đó, bưng bữa sáng lên phòng cho Phương nhiên, ở dưới lầu nghe một tiếng la thất thanh từ trên Hiệu Đông lập tức chạy lên lầu, trong lòng thầm nghĩ không lẽ tên nhóc kia đã hiện nguyên hình, gây khó dễ cho người hầu? Quả nhiên đã đạt được mục đích liền coi mình là chủ nhân rồi vào phòng, người hầu sợ hãi đứng nép sang một bên. Ở trên giường, Phương Huyên vẫn nằm ở tư thế anh rời đi tối qua, trên người là những dấu vết ghê rợn khiến người ta không dám nhìn lúc này, hai mắt cậu nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch không còn một chút vội vàng lao tới, dùng chăn quấn quanh người cậu lại, bế ra khỏi phòng, đưa lên xe, lái thẳng đến bệnh thiếu niên nhắm chặt hai mắt trên giường bệnh, hơi thở mỏng manh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế gian, lông mày của Tông Hiệu Đông nhíu lại thật sâu, thật lâu sau cũng không có giãn sĩ mở cửa phòng đi vào.“Cũng may là cậu đưa cậu ta đến sớm, nếu không, chỉ cần chậm một chút nữa thôi thì cậu lo mà chuẩn bị cho cậu ta một cái quan tài và ba tất đất đi.”Vị bác sĩ trẻ tuổi vừa đi vào, một tay cầm cầm một xấp hồ sơ, tay còn lại nâng nâng mắt kính, liếc nhìn thiếu niên nằm trên giường bệnh một cái.“Bớt nói nhảm, cậu ta thế nào?” Tông Hiệu Đông cau mày gắt gỏng lên tiếng bác sĩ trẻ kia đưa xấp hồ sơ cho anh, “Cũng không có gì, chỉ bị rách vùng kín, nhiễm trùng, phát sốt mà thôi.”“Như vậy còn nói không có gì?” Tông Hiệu Đông nghiến răng nói, sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm xấp hồ sơ.“Thương tiếc người ta thì nhẹ nhàng lại một chút, bạo lực không phải là chuyện thanh niên tốt sẽ làm.”“Ha, thương tiếc? Tôi còn muốn cho cậu ta nếm chịu nhiều đau đớn hơn như vậy nữa kìa.”Vứt xấp tài liều trong tay đi, Tông Hiệu Đông tiến gần đến chỗ Phương Huyên, đưa tay bóp cổ cậu.“Nếu chỉ là đồ chơi thì càng phải nên xài kỹ, nếu xài quá hao thì sẽ mau hư hỏng lắm đó, về sau có muốn chơi cũng không được.”Nghe vậy, Tông Hiệu Đông buông cổ Phương Huyên ra, liếc mắt nhìn vị bác sĩ trẻ kia.“Cậu càng ngày càng trở nên đen tối rồi đấy? Sao hả, gần đây có hứng thú chơi trò kích thích sao?” Tông Hiệu Đông trào phúng hỏi.“Cho xin đi, vị kia nhà tôi như thế nào bộ cậu không biết sao? Tôi là một thê nô nha, tôi không muốn dính vào mấy trò sa đọa kia đâu. Mà này, cậu cũng nên nghiêm túc tìm một người đi, đừng để tuổi già sống trong cô độc.”“Chuyện của tôi cậu đừng xen vào, nếu không còn gì nữa tôi đi trước, khi nào cậu ta tỉnh lại thì xuất viện đưa về nhà.”Tông Hiệu Đông nói xong liền xoay người rời đi.“Này, khoan đã, còn có một chuyện muốn nói cho cậu biết.” Vị bác sĩ kia gọi anh lại.“Chuyện gì?”Vị bác sĩ trẻ kia đưa cho Tông Hiệu Đông một xấp hồ sơ khác, rồi lên tiếng nói “Đây là bản xét nghiệm lần này của cậu ta, sau khi xem qua, tôi cảm thấy có một chỗ rất kỳ lạ.”“Kỳ là ở chỗ nào?” Tông Hiệu Đông hỏi.“Lần trước kiểm tra cho cậu ta, tôi phát hiện một số tế bào trong cơ thể cậu ta đang có xu hướng chuyển đổi, hay nói rõ hơn chính là cơ thể cậu ta sản sinh ra tế bào mới, và một số tế bào cũ đã bị tiêu biến. Lúc đó, số lượng tế bào chuyển đổi khá ít, cho nên tôi cho rằng đó chỉ là hiện tượng trao đổi chất bình thường mà thôi. Nhưng mà, kết quả xét nghiệm lần này làm tôi rất bất ngờ, toàn bộ tế bào cũ trong cơ thể cậu ta đều đã bị tiêu biến, thay vào đó là một tế bào hoàn toàn mới. Trên thế giới chưa từng có trường hợp thay thế tế bào mới nào nhanh như vậy cả. Còn một điều lạ nữa… cậu đoán thử xem là gì, rất thú vị đó.”Tông Hiệu Đông nhíu mày, “Cậu đừng làm trò nữa, mau nói.”“Ha ha, cậu không tin được đâu, máu của cậu ta cũng thay đổi sang một loại máu khác luôn.”“Cái gì? Nhóm máu cũng thay đổi? Cậu không xét nghiệm lầm chứ?” Tông Hiệu Đông đưa mắt nhìn chằm chằm Phương Huyên.“Trừ phi cậu ta đã bị đánh tráo thành người khác, nếu không thì xét nghiệm của tôi hoàn toàn không có nhầm lẫn.“Không thể nào, từ lúc đưa cậu ta từ bệnh viện về, tôi luôn cho người theo dõi cậu ta. Hơn nữa cậu ta cũng chỉ vừa mới tỉnh lại từ hôm qua mà thôi, căn bản không có cơ hội đánh tráo người.”Vị bác sĩ kia trầm ngâm một lúc, đột nhiên, một bác sĩ khác từ bên ngoài tiến vào, đi tới trước mặt vị bác sĩ trẻ, nói “Bác sĩ Hạ, xét nghiệm anh kêu tôi làm đã có kết quả rồi, nó ở đây.”“Được, đúng lúc lắm, cái này đưa tôi, cậu tiếp tục làm việc đi.”Bác sĩ kia đi ra ngoài, Hạ Lương mở hồ sơ xem kết quả xét nghiệm ở bên trong, đầu lông mày của anh ta nhíu Hiệu Đông ở bên cạnh thấy vậy mới hỏi “Sao vậy?”“Tôi nghĩ không có khả năng đánh tráo người.” Hạ Lượng nhàn nhạt bỏ lại một câu.“Tại sao lại chắc chắn như vậy?”Hạ Lương đưa kết quả xét nghiệm cho anh, “Đây là kết quả xét nghiệm ADN của cậu ta, cùng kết quả lần trước hoàn toàn trùng khớp, chứng tỏ đây là cùng một người.”Tông Hiệu Đông trầm ngâm nhìn tờ xét nghiệm, thật lâu không lên nhiên, Hạ Lương lại nói thêm một câu, “Nếu sau này cậu không chơi nữa, có thể đưa cậu ấy cho tôi không? Tôi có thể nghiên cứu cấu tạo cơ thể của cậu ta một phen.”Hạ Lương vừa nói hai tay vừa chà sát vào nhau, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Phương Huyên đang nằm trên giường bệnh.“Sẽ không có chuyện đó đâu. Đã vậy, cứ làm theo lời tôi nói lúc trước, tôi đi đây.”Tông Hiệu Đông dứt khoát xoay người rời khỏi phòng bệnh. Trong đầu cứ vang lên lời Hạ Lương nói lúc nãy, không hiểu sau khi anh nghe anh ta nói muốn nghiên cứu cấu tạo cơ thể của Phương Huyên thì trong lòng vô cùng khó chịu, còn xuất hiện ý nghĩ muốn đấm Hạ Lương một cái cho hả giận. Sau đó lại không tự chủ nhớ về ánh mắt ngập nước tràn đầy vẻ sợ hãi của thiếu niên tối hôm hôm qua, biểu hiện của cậu ta là giả vờ hay là thật sự đây?

nhặt được vợ ngoan