Đường lên Xứ Lạng bao xa, Cách một trái núi với ba quãng đồng. Ai ơi đứng mà lại trông, Kìa núi Thành Lạng kìa sông Tam Cờ. Đường vô xứ Nghệ quanh quanh, Non xanh nước biếc như tranh họa đồ. Lạng Sơn có phố Kỳ Lừa, Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh. Ai đi trẩy hội chùa Hương Làm ơn gặp khách thập phương hỏi giùm Mớ rau sắng, quả mơ non " Đường vô xứ Huế quanh quanh. Non xanh nước biếc như tranh họa đồ". Là người Huế ai cũng đầy lòng tự hào khi có dòng sông Hương thơ mộng chảy qua thành phố Huế cổ kính với những lăng tẩm, đền đài. Con sông Hương đã chứng kiến bao đổi thay của lịch sử, sự "Đường vô xứ Nghệ quanh quanh Non xanh nước biếc như tranh hoạ đồ" Giáo phận Đàng Ngoài và giáo phận Đàng Trong, lấy Huế làm nơi phân giới. Sau đó, theo đà phát triển lại chia tiếp giáo phận Đàng Ngoài thành Đông Đàng Ngoài gồm Hải Phòng và các tỉnh phía bắc "Đường vô xứ Nghệ quanh quanh Non xanh nước biếc như tranh họa đồ…". Trên những ốc đảo chè Thanh Chương còn có những túp lều tranh để du khách có thể dừng chân nghỉ ngơi. Bên trong được người dân kê thêm bàn, ghế và có cả ấm nước chè xanh miễn phí để du khách có thể thưởng thức hương vị chè nơi đây. Thoải mái sống ảo trên đồi chè. (Ảnh: Hoa Nguyễn) "Đường vô xứ Huế quanh quanh. Non xanh nước biếc như tranh họa đồ". Trong mắt người xưa, Huế đẹp đến mức nên thơ, trữ tình. Bị cô lập bởi đèo Hải Vân, phá Tam Giang và Kinh thành cổ kính nên con người Huế cũng sâu lắng, thâm trầm đến lạ lùng. Đường vô xứ Huế quanh quanh Non xanh nước biếc như tranh họa đồ Thương em anh cũng muốn vô Sợ truông Nhà Hồ, sợ phá Tam Giang với diện tích 52 km vuông, thì đây là phá lớn nhất cả nước, xưa đây là con đường độc đạo để lên kinh thành Huế, trải dài từ cửa sông prIiUKi. Bài ca dao ba câu lục bát, dừng lại ở câu lục, một hiện tượng độc đáo, ít thấy trong thơ ca dân gian“Đường vô xứ Huế quanh quanhNon xanh nước biếc nhu tranh họa vô xứ Huế thì vô…” Có nhiều người cho rằng bài ca dao này nói về cảnh đẹp xứ Huế. Chưa đầy đủ. Không gian địa lí và không gian nghệ thuật được nói trong bài ca dao rộng lớn hơn đang xem đường vô xứ nghệ quanh quanh Câu thứ nhất nói về “đường vô xứ Huê”, đó là con đường rất dài phải qua chí ít sáu tỉnh miền Trung từ Bắc đi vào Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên. Hai chữ “quanh quanh” gợi tả sự uốn lượn, khúc khuỷu, hiểm trở, gập ghềnh xa xôi. Ngày xưa vô Huế phải vượt qua “Hoành Sơn nhất đái” một dải Hoành Sơn, phải vượt qua bao sông suối, núi đèo; sông Mã, sông Lam, sông La, sông Gianh, sông Thạch Hãn… đến sông Hương núi Ngự. Phải qua núi Hồng Lĩnh, đèo Ngang, lũy Thầy, truông Nhà Hồ, phá Tam Giang…Hồng Sơn cao ngất mấy tầng,Đò Cài mấy trượng là lòng bấy nhiêu !Nguyễn Du“Yêu em anh cũng muốn vô,Sợ truông Nhà Hồ, sợ phá Tam Giang”Ca dao Câu thứ hai nêu lên một ấn tượng khái quát về cảnh sắc thiên nhiên trên “đường vô xứ Huê”. “Non xanh nước biếc” vừa là thành ngữ vừa là hình ảnh rất đẹp, có màu “xanh” bất tận của non, có màu “biếc” mê hồn của thêm Khi Đốt Cháy Các Đồng Đẳng Của Metylamin, Tra Cứu & Tìm Kiếm Đáp Án Của Câu Hỏi Đó là cảnh sông núi tráng lệ, hùng vĩ, hữu tình, nên thơ… “Non xanh nước biếc” ấy lại được so sánh “như tranh họa đồ” gợi lên trong lòng người niềm tự hào về giang sơn gấm vóc, về quê hương đất nước kì thú, xinh đẹp, mến yêu. Câu cuối là lời chào mời chân tinh, như một tiếng lòng vẫy gọi “Ai vô xứ Huế thì vô“… Vô xứ Nghệ hay vô xứ Huế là đến với một miền quê rất đẹp, rất đáng yêu có “Non xanh nước biếc như tranh họa đồ”. Bởi thế, nhà thơ Huy Cận mới viết… “Ai đi vô nơi đâyXin dừng chân xứ NghệAi đi ra nơi nàyXin chân dừng xứ câu hò ví giặmCàng lắng lại càng sâuNhư sông La chảy chậmĐọng bao thủa vui sầu”“Gởi bạn người Nghệ Tĩnh” Bài ca dao “Đường Vớ xứ Huế quanh quanh" đích thực là một viên ngọc trong kho tàng ca dao dân ca Việt Nam. Nó là bài ca về tình yêu và niềm tự hào đối với quê hương đất nước. Hình tượng mĩ lệ, vần điệu nhạc điệu du dương. Ba chữ “vô” rất mộc mạc đậm đà. Vần chân, vần lưng, điệp thanh phối hợp hài hòa “quanh quanh – xanh – tranh”, “vô – đồ – vổ – vô“, gợi lên sự ân cần tha thiết. “Ai” là đại từ nhân xưng phiếm chỉ, nhưng người đọc, dù quê hương ở đâu vẫn cảm thấy mình đang được mời gọi.

đường vô xứ huế quanh quanh