Tôi có hỏi nhưng anh luôn khẳng định là không có và cấm tiệt tôi đụng tư vấn thành lập công ty kết cục là anh chồng có 2 người vợ, cả 2 đều được chu cấp nhà cửa, tuy nhiên cô vợ thứ 2 ít tiền hơn, yếu thế hơn, nên anh ta thương cảm hơn và có với nhau thêm 4 Cựu Tổng giám đốc khiến hàng loạt quan chức Bình Dương vướng lao lý khai gì? Thứ Ba, 06:09, 15/03/2022 VOV.VN - Ông Nguyễn Văn Minh (cựu Tổng giám đốc Tổng công ty Xuất nhập khẩu Tổng Công ty Xuất nhập khẩu tỉnh Bình Dương - Tổng Công ty 3/2) là một trong những bị can vừa bị đề nghị truy tố thêm tội "Tham ô tài sản". Trong vòng 10 năm phát triển K&G Việt Nam và 9 năm xây dựng thương hiệu thời trang nam Aristino, triết lý cũng như quan điểm kinh doanh của chúng tôi là luôn lấy khách hàng làm trung tâm. Chúng tôi luôn mong muốn mang tới cho khách hàng trải nghiệm về sản phẩm và dịch vụ tốt nhất. Tính trung bình những năm trước, mỗi ha bưởi 6 năm tuổi có thể mang về khoảng 500 triệu đồng lợi nhuận mỗi năm. Một gia đình có 5.000 m2 trồng bưởi có thể bỏ túi ít nhất 20 triệu đồng/tháng một cách dễ dàng" - anh Sang tính toán. Nhờ đầu tư vào cây bưởi, nhiều Sự kiện với sự tham gia của hơn 100 nhà đầu tư giàu có Trung Quốc, bà Meyer tuyên bố rằng với đầu tư khoảng nửa triệu USD đầu tư cho dự án, bạn sẽ trở thành người Mỹ với "thị thực vàng" - cách gọi của người Trung Quốc về "thẻ xanh của Mỹ". Theo tờ New York Times Cô dâu là một người khá nổi tiếng. Cô là Tổng giám đốc một công ty trách nhiệm 'vô hạn' Minh Tâm , là đại biểu Quốc hội khoá 12 và khoá 13 hiện nay. Cô dâu Đỗ Thị Huyền Tâm Qua tìm hiểu, phóng viên Trạch Văn Đoành còn phát hiện thêm, đây là lần lên xe hoa thứ 4 của cô. Ba người chồng trước là Hải Kem, Khuyết danh và Đại tá QĐNDVN. krRQ9Cd. Nghe Quý Minh Sùng nói xong, Nguyễn Tố rất cảm động, đồng thời cũng cảm thấy hổ Minh Sùng đối xử với cô tốt như thế, chắc chắn không hề kém hơn Nguyễn Thụ Dương, mà cô lại không có cách nào coi anh như anh trai ruột của đã làm sai điều này song không biết làm sao để đi nghĩ lại, cô càng cảm thấy mình không nên tiếp tục ở lại đây nữa, bây giờ Quý Minh Sùng chưa có bạn gái thì còn đỡ, nhưng nếu ngày nào đó anh gặp được người mình thích thì việc cô ở lại đây sẽ mang đến rắc rối cho đó cô đã nghĩ thông, nếu không thể coi anh là anh ruột thì anh họ cũng thật lòng hy vọng anh sẽ sống tốt, sống hạnh khi nhận được bằng chứng chính xác Quý Minh Sùng đưa, suy nghĩ đầu tiên của Nguyễn Tố là gọi điện cho Chu Vũ ngờ cô còn chưa kịp nhấn số, di động của cô đã rung lên, là Chu Vũ Lam gọi như Chu Vũ Lam hơi gấp gáp, sau khi Nguyễn Tố nghe máy, cô ấy lập tức giải thích không ngừng “Nguyễn Tố, tớ gọi cho cậu là vì muốn giải thích mối quan hệ giữa tớ và Tổng giám đốc Quý, cậu đừng nghe mấy lời đồn bên ngoài nhé, tớ và anh ấy không phải kiểu quan hệ đó đâu!”Nguyễn Tố trố mắt, “Hả? Cậu với anh ấy?”“Không biết ai lắm mồm lắm miệng, thế mà lại đồn trước kia tớ và Tổng giám đốc Quý từng có khoảng thời gian dây dưa với tin vịt hết đấy, tớ đang tức điên lên đây này! May là một người bạn đã báo cho tớ biết, đồn cái gì mà ngày xưa tớ thích Tổng giám đốc Quý, xuýt nữa thì ở bên Tố, cậu đừng tin nhé, ngày trước tớ quen Tổng giám đốc Quý thật nhưng chẳng nói được mấy câu với nhau, làm sao mà thích anh ấy được, anh ấy lại càng không thể thích tớ, buồn cười thật!”Nguyễn Tố “…..À?”Chu Vũ Lam nói quá nhanh, tin tức này quá đỗi bất ngờ, cho tới lúc này Nguyễn Tố vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy Vũ Lam và Quý Minh Sùng???“Nếu tớ biết kẻ nào lắm lời, tớ nhất định phải xé xác ả ra!” Chu Vũ Lam thật sự tức giận, thật ra trong cái vòng này có không ít lời đồn đãi, nếu như cô không quen Nguyễn Tố, không hợp cạ đến nỗi trở thành bạn bè thì dù có nghe mấy lời đồn thế này cô cũng chỉ mỉm cười cho qua, chẳng thèm để tâm và cũng không tức giận, nhưng giờ là sao đây? Cô và Nguyễn Tố đã là bạn, giờ lại đồn cô và người yêu của bạn có gì đó với nhau, định không cho cô kết bạn hay gì?“À, tớ vẫn chưa hiểu lắm, có người tung tin đồn ư?”Nguyễn Tố không biết có phải theo thói quen không mà mỗi lần có chuyện gì không hay xảy ra cô lại liên tưởng đến Nguyễn Mạn.“Đúng thế, chỉ là tin đồn thôi!” Chu Vũ Lam thấy hình như Nguyễn Tố không tin chuyện này lắm nên bình tĩnh hơn một chút, “Giờ người nhà tớ đang hỏi có chuyện này thật không đây hiểu kiểu gì luôn, tớ mới gặp Tổng giám đốc Quý có vài lần, hơn nữa lúc đó anh ấy còn là bạn của anh trai tớ, hồi đó tớ với anh ấy nói chuyện với nhau tổng cộng không quá mười câu, sao tớ lại thích anh ấy mà làm sao anh ấy thích tớ được cơ chứ? Tớ không nói điêu đâu, hôm qua anh ấy nhìn thấy tớ còn chẳng nhớ tớ là ai nữa kìa….Nên Nguyễn Tố à, cậu đừng tin mấy tin vịt đấy tớ không tốt cỡ nào cũng sẽ không thích người đàn ông đã có chủ, tớ không bao giờ ti tiện đến mức đó!”Nguyễn Tố siết chặt điện đã hiểu rồi, nếu như cô đoán không sai, Nguyễn Mạn sai người theo dõi Chu Vũ Lam tất nhiên là muốn làm gì đó, chắc chắn cô ta biết mình và Chu Vũ Lam quen vào tính cách của Nguyễn Mạn, cô ta không hy vọng mình và Chu Vũ Lam thân Mạn lòng dạ hẹp hòi, nếu nhất định muốn hai cô gái ghét nhau thì phải xuống tay từ chỗ người đàn ông, cho nên mới tung ra lời đồn chuyện Chu Vũ Lam và Quý Minh Nguyễn Mạn tính sai rồi, dù Chu Vũ Lam và Quý Minh Sùng thật sự có gì đó thật, cô vẫn sẽ không xa lánh Chu Vũ thì rốt cuộc mục đích thật sự của Nguyễn Mạn với Chu Vũ Lam là gì? Tốt hay không tốt đây?Lần đầu tiên Nguyễn Mạn tìm thám tử là để ở bên Lâm Hướng Đông, lần thứ hai tìm thám tử theo dõi Chu Vũ Lam là vì lý do gì?“Ừ, tớ tin cậu!” Nguyễn Tố không mù, trông Quý Minh Sùng và Chu Vũ Lam hôm ấy không giống kiểu từng có gì đó với nhau, “Có điều tớ cần phải giải thích với cậu một chút, anh ấy không phải người yêu của tớ đâu, giờ anh ấy là anh trai thời gian trước bà Quý đã nhận tớ làm con gái rồi… Trước đó định nói với cậu mà do có chuyện xen ngang nên…”Chu Vũ Lam yên tĩnh một lúc “…..?”“Anh? Con gái? Có chuyện gì vậy?”Nguyễn Tố giải thích ngắn gọn mối quan hệ hiện tại giữa mình và nhà họ Vũ Lam nghi ngờ “Không thể nào, tớ thấy hai người chẳng giống anh em chút nào.”Hai người họ làm gì giống anh em, rõ ràng trông như một đôi…“Quả thật không giống anh em ruột.” Nguyễn Tố cười, bọn họ không phải anh em ruột thịt mà là kiểu nửa anh em họ.“Kệ đi, dù sao ngày xưa tớ không liên quan gì đến anh ấy hết á, cậu phải biết điều này.”“Ừm.” Nguyễn Tố nhớ đến chuyện quan trọng nên đổi chủ đề, “Đúng rồi, có một chuyện cần nói với cậu, hai ngày trước tớ nhận được một video, trong video có người đang theo dõi đã nhờ… ừm, anh trai tớ cũng chính là Tổng giám đốc Quý đi điều đó chính là Nguyễn Mạn, cậu có biết Nguyễn Mạn không, cô ta đang theo dõi cậu không rõ hai người có khúc mắc gì không nhưng gần đây cậu phải cẩn thận chút nhé, tớ lo cô ta sẽ gây sự với cậu.”“Nguyễn Mạn?” Chu Vũ Lam chần chừ, “Cái người bị bế nhầm đấy hả?”“Đúng… chính là cô ta.”“Lạ với cô ta chẳng hề quen nhau.” Chu Vũ Lam còn nói, “Ý cậu là, có thể lời đồn này do cô ta truyền đi à?”“Ừm, tớ đoán thế.”Chu Vũ Lam hít vào một hơi, “Đúng rồi, cậu nói vậy tớ mới nhớ ra, trước đó một người họ hàng cùng chi của tớ từng đề cập rằng Lâm Hướng Đông cũng khá ổn, có phải bạn gái của anh ta là cái cô Nguyễn Mạn kia không?”“…..Phải.”“Xem ra nghe thấy tiếng gió gì đó rồi.” Chu Vũ Lam cười lạnh, “Tớ ghét nhất là bị người ta tính kế thế này, hay lắm, bây giờ đã có chuyện cần làm, tớ sẽ đích thân đi hỏi Lâm Hướng Đông xem rốt cuộc bạn gái anh ta có ý còn chẳng có ấn tượng với anh ta thế mà bạn gái anh ta lại phòng bị tớ như kẻ thứ ba.”Nguyễn Tố vốn không định làm gì Lâm Hướng Đông và Nguyễn Mạn, dù sao hai người này anh tình tôi nguyện, người ngoài không quản đó là trước khi nhận được điện thoại của Chu Vũ Lam, hiện giờ cô thật sự tức năng lời đồn đó do Nguyễn Mạn phát tán, nếu không tại sao lại trùng hợp đến thế, vừa mới chụp được cô và Chu Vũ Lam ở chung một chỗ thì lập tức tung tin đồn Chu Vũ Lam và Quý Minh Sùng từng dây dưa với Mạn muốn kéo Quý Minh Sùng vào chuyện này, như thế không không biết Nguyễn Mạn có ý đồ gì, mà cô cũng chẳng quan tâm, nhất định phải tiêu diệt ngay từ trong trứng.“Tớ đi với cậu.” Nguyễn Tố nói, “Đúng lúc tớ có mấy thứ muốn đưa cho Lâm Hướng Đông.”Chu Vũ Lam đáp “Được, cậu thấy mai được không, chuyện này thật sự khiến tớ tức chết.”“Ừ được, mai tớ sẽ tan làm sớm.”“Ok.” Chu Vũ Lam thở phào.***Cùng lúc đó, Quý Minh Sùng không quên kế hoạch của mình, tranh thủ giờ nghỉ ngơi, anh đi đến cửa hàng điện tử gần công lời giới thiệu của nhân viên cửa hàng, anh đã mua một chiếc đồng hồ theo dõi nhịp tim và lượng oxy trong chưa kịp tự mình thao tác, di động của anh đã vang lên, là điện thoại Thịnh Viễn gọi mỉm cười xin lỗi nhân viên cửa hàng rồi nhận điện thoại, “Cậu không đi làm à?”Thịnh Viễn ở đầu dây bên kia trả lời “Tớ tranh thủ lúc uống nước gọi điện cho cậu vừa nghe chị tớ nói người nhà họ Chu hỏi thăm chị ấy tình hình sức khỏe của cậu thế nào, hình như nhìn trúng cũng không rõ tại sao nên mới hỏi thêm mấy câu, chị tớ nói là nhà họ Chu không biết ai đồn cậu với em gái của Chu Vũ Thành, chính là Chu cái gì Lam ấy, ngày xưa từng có gì đó với nhau, có chuyện này không?”Quý Minh Sùng cạn lời, “Chuyện quái gì vậy?”“Tớ cũng thấy khó hiểu, nếu như cậu và em gái Chu Vũ Thành từng có gì đó thì tớ không thể không biết được.” Thịnh Viễn nói, “Người nhà họ Chu đang hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu đấy, nhưng cậu yên tâm chị tớ chưa nói gì đâu, cản thay cậu rồi.”Đúng là chẳng hiểu kiểu hôm đó Chu Vũ Lam không chủ động chào hỏi trước thì Quý Minh Sùng cũng chẳng nhớ nổi cô ấy là ai. Huống chi hồi anh với Chu Vũ Thành chơi với nhau, lúc đó anh mới bao nhiêu chứ, mới hơn 10 tuổi, Chu Vũ Lam lại càng nhỏ hơn, anh bị điên hay sao mới có ý đồ với em gái của bạn mình.“Cảm ơn chị cậu giúp tớ nhé.” Quý Minh Sùng nghĩ một lúc rồi nói thêm, “Nếu người nhà họ Chu hỏi nữa thì cậu cứ bảo tớ có bạn gái rồi.”Thịnh Viễn lập tức hỏi “Cậu có bạn gái á? Chuyện từ bao giờ? Ai cơ?”Ba câu hỏi dồn dập khiến Quý Minh Sùng thật sự bất đắc dĩ, “Lấy cớ thôi, dù sao tớ cũng nói tớ và Chu Vũ Lam không có gì mà.”Anh không để tâm chuyện này mấy, dù sao anh đi thẳng ngồi ngay, vốn dĩ anh và Chu Vũ Lam cũng chẳng có gì Minh Sùng lại hỏi “Có nhiều người đồn chuyện này lắm à?”Thịnh Viễn nói “Không nhiều lắm, chủ yếu là người nhà họ Chu thôi.”Quý Minh Sùng cảm thấy chuyện này vô cùng trùng hợp, hai ngày trước anh vừa gặp Chu Vũ Lam thì có tin đồn này, giống kiểu có ai đó cố tình tính chắn không phải Chu Vũ Lam đến những việc vừa mới tra ra hôm trước, anh đoán, chẳng lẽ do Nguyễn Mạn làm?Nếu như Nguyễn Mạn tung tin đồn, thế thì nhất định chuyện này sẽ đến tai Nguyễn Tố bằng một cách nào Tố… sẽ nghĩ thế nào đây? Cô ấy có hiểu lầm không?Sau khi cúp máy, nhân viên cửa hàng đi tới tiếp tục giới thiệu chiếc đồng hồ này, “Thưa anh, anh xem màn hình theo dõi hiển thị nhịp tim của anh lúc này nhanh hơn vừa nãy rất nhiều, đến giờ vẫn chưa bình thường trở lại.”Quý Minh Sùng điềm đạm hỏi, “Thật sao?”Nhân viên bán hàng nhất thời không biết nên chào hàng thế sao trông người đàn ông này không giống người sức khỏe không trên màn hình theo dõi hiển thị rõ ràng vừa nãy nhịp tim của anh ta nhanh hơn mà…Nên nói “Đồng hồ theo dõi của chúng tôi cực kỳ chính xác, ai dùng xong cũng hài lòng” không nhỉ?Lúc nhân viên cửa hàng đang rầu rĩ, Quý Minh Sùng chợt mở miệng, “Đóng gói lại giúp tôi, cảm ơn.”Nhân viên cửa hàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui vẻ nên giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn không ít, “Thưa anh, chỗ chúng tôi có cả đồng hồ tình nhân bán rất chạy, anh có muốn mua cho bạn gái một cái không ạ?”Vừa nãy cô nhân viên đứng hơi xa nhưng vẫn nghe loáng thoáng lúc người này gọi điện thoại hình như có nhắc tới bạn gái gì Minh Sùng liếc nhìn cô nhân viên một viên bán hàng chột dạ nghĩ hình như mình nói sai tiếp theo, chỉ nghe thấy một giọng nam trầm thấp vang lên “Cũng được, gói vào giúp tôi.”. Buổi trưa lúc Nguyễn Tố ăn cơm, cô nhận được điện thoại của mẹ Nguyễn gọi Nguyễn không tìm được người thích hợp để khóc lóc, người đầu tiên nghĩ đến là Nguyễn Tố."Tố Tố, con khuyên anh con đi, nó vậy mà nói với ba con muốn từ chức. Con nói xem anh con là nghĩ như thế nào a, công ty sau này còn không phải giao cho nó sao. Ba con sắp tức chết rồi, đã bác bỏ đơn từ chức của anh con. Nhưng hôm nay nó không đến công ty, nghe nói hai ngày nữa còn muốn đi nơi khác, cùng bạn bè hùn vốn làm kinh doanh gây dựng sự nghiệp!" Tâm thần và thể xác mẹ Nguyễn đều mệt mỏi, thập phần khó hiểu "Đây là làm cái gì chứ, người khác lập nghiệp là vì trong nhà không có công ty. Hiện tại trong nhà có sẵn công ty nó không ở lại, ngược lại muốn đi chịu khổ. Tố Tố, con đi khuyên anh trai con, bây giờ trong nhà này, nó chỉ nghe vào tai lời nói của con thôi."Anh hai muốn từ chức, tự mình lập nghiệp?Nguyễn Tố nghe được tin tức này, cũng không ngoài ý biết, Nguyễn Thụ Dương trước đây đã có suy nghĩ này rồi. Chỉ là không ngờ đến, anh nhanh như vậy đã có hành động."Tố Tố, con còn nghe không?" Mẹ Nguyễn thậm chí mang theo chút nức nở "Con về một chuyến đi, khuyên anh con, để nó ngàn vạn lần không cần làm chuyện ngốc nghếch. Đừng đối nghịch với ba con nữa, không có kết quả tốt đâu."Ánh mắt Nguyễn Tố ra hiệu với đồng nghiệp, rời khỏi bàn ăn, đi đến hành lang yên tĩnh, lúc này cô mới nói "Anh hai đã là người trưởng thành rồi, anh ấy có suy nghĩ của chính mình. Chúng ta tốt nhất vẫn nên tôn trọng anh ấy.""Sao mà được, lập nghiệp khó như vậy, bây giờ trong nhà đã có sẵn công ty, nó không làm cho tốt, ngược lại từ chức. Con không biết ba con tức giận thế nào đâu. Tố Tố, tình cảm giữa hai anh em con rất tốt, con giúp mẹ khuyên nó, có được không?""Con vẫn là câu nói kia, anh hai đã trưởng thành rồi, mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, tốt nhất vẫn không can thiệp vào quyết định của anh ấy." Nguyễn Tố ngừng một chút "Anh hai có ý nghĩ này cũng không phải ngày một ngày hai, nhất định đã suy nghĩ cặn kẽ rồi."Mẹ Nguyễn tựa hồ vẫn chưa từ bỏ, vẫn muốn tiếp tục khuyên Nguyễn Tố lập tức đưa điện thoại ra xa, giả bộ tín hiệu không tốt "Mẹ, con còn có việc, không nói nữa, tín hiệu không tốt!"Nói xong cô liền tắt cô nói với mẹ Nguyễn là không thể can thiệp vào cuộc sống của anh trai, nhưng sau khi tắt máy, ngẫm nghĩ vẫn là nhấn số gọi cho Nguyễn Thụ bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng điệu mệt mỏi "Tố Tố?"Không đợi Nguyễn Tố nói gì, Nguyễn Thụ Dương giọng điệu chắn chắn mà nói "Là mẹ kêu em khuyên anh phải không?""Em không nghĩ khuyên anh, chỉ là muốn biết chuyện là thế nào." Nguyễn Tố lại hỏi "Anh hai, anh thật đã quyết định rồi sao?""Ừ, quyết định rồi, ngày mai liền đi."Nguyễn Thụ Dương đối với nhà họ Nguyễn bao gồm cả công ty, đều thật sự rất thất vọng. Anh muốn thay đổi hiện trạng nhưng không đủ sức. Anh không muốn em gái Nguyễn Tố phải thay thế gả cho Quý Minh Sùng, nhưng anh không lay chuyển được người trong nhà. Sau này Nguyễn Tố đồng ý rồi, anh cũng nản lòng thoái lẽ chuyện này đã phá vỡ nhận thức của lòng anh, ba anh mặc dù có chút cứng nhắc nghiêm túc, nhưng cũng có thể xem là một người cha tốt. Mẹ anh mặc dù lỗ tai mềm dễ dàng bị người ta lừa gạt, nhưng tâm địa lương thiện. Còn về người em gái Nguyễn Mạn, có thể từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình khó tránh khỏi kiêu căng. Nhưng trái phải rõ ràng, tuyệt đối không phải là người ích hiện tại, anh mới phát hiện những gì mà anh nhìn thấy có thể đều là biểu hiện giả cả nhà anh không có tư tưởng sai lệch, vậy thì Tố Tố sao có thể trở thành vợ Quý Minh Sùng được?Sỡ dĩ có kết quả như vậy là vì mỗi người đều đang thêm dầu vào lửa, mà ở phía sau, là lợi ích thôi cuối cùng tất cả những chuyện này đều do Tố Tố vô tội phải gánh chịu, vậy thì anh thà không tìm về em gái ruột của mình. Như vậy ít nhất Tố Tố có thể sống cuộc đời tự do của chính không muốn em gái của mình lẻ loi hiu quạnh qua hết một đời ở nhà họ Quý. Anh không cách nào yên tâm thoải mái giống như ba mẹ mình, cảm thấy Tố Tố gả đi cũng coi như là trả hết ân tình của nhà họ Quý.. Chỉ cần nghĩ đến cả đời này của em gái bị nhà họ Nguyễn hại như vậy, mỗi đêm anh đều ngủ không ngon. Cách tốt nhất mà anh có thể nghĩ đến chính là bản thân tự lập nghiệp kiếm tiền, sau này anh sẽ nuôi nhà họ Quý cả nhà lớn bé, anh sẽ trả cái ơn như nói trước đây anh còn chờ mong đối với cha mẹ, thì bây giờ cũng đã nhìn thấu bộ công ty cũng vậy, không khí cực kỳ không tốt. Anh đã từng nghĩ muốn thay đổi lại từ đầu. Nhưng anh phát hiện, anh ở công ty căn bản không làm chủ được, cũng không có cách nào thi triển quyền cước. "Được" Nguyễn Tố nói "Vậy anh hai, trong tay anh còn tiền không? Hay là.."Lời cô còn chưa nói hết, Nguyễn Thụ Dương đã ngắt lời cô "Có, tiền của em thì giữ cho tốt đi, để lại mà dùng."Trong lòng anh nói, Tố Tố, cho anh vài năm, anh nhất định sẽ nghĩ cách làm nên thành tựu. Đến lúc đó anh sẽ giúp đỡ nhà họ Quý, chuyện báo ân, nên để người làm anh như anh đảm nhận.* * *Vốn dĩ Nguyễn Tố muốn nói với anh tin tức tốt là Quý Minh Sùng đã tỉnh lại rồi, nhưng lời vừa đến bên miệng lại nuốt trở vì trước đây cô và mẹ Quý đã thương lượng qua, hy vọng chuyện này càng ít người biết càng tốt. Cũng không hy vọng người không liên quan đến cửa làm phiền Quý Minh Nguyễn Thụ Dương rời nhà, vừa hay đụng phải Nguyễn Mạn trở nói Nguyễn Mạn đối với nhà họ Nguyễn một chút tình cảm cũng không có, vậy thì cũng không phải. Cô ta luôn xem ba Nguyễn mẹ Nguyễn như ba mẹ của chính mình. Trong lòng cô ta nhớ rõ, kiếp trước là anh trai luôn giúp đỡ cô, cũng chỉ có anh vì cô mà tranh luận, để cô ta không phải gả qua nhà họ Quý. Sau này bất kể là lúc nào, chỉ cần cô ta gọi một cuộc điện thoại, chỉ cần là cô ta cần đến, anh sẽ nghĩ cách xoay này, cô ta nghĩ cô ta không cần gả qua nhà họ Quý nữa, anh trai nhất định sẽ rất vui mừng. Nhưng cô ta không ngờ đến, anh trai sẽ vì như vậy mà xa cách với cô ta."Anh hai.."Nguyễn Mạn lúng ta lúng túng mở Thụ Dương dừng lại bước chân, nhìn về phía Nguyễn mạn biểu tình thập phần lạnh nhạt."Tại sao anh lại muốn từ chức đi ra bên ngoài?" Nguyễn Mạn có chút vội vàng "Có phải ở công ty không hài lòng? Hay là, em đi nói với ba một tiếng, để ba thăng chức cho anh. Hoặc nếu anh thật không muốn làm việc ở công ty nữa, em để Lâm Hướng Đông đầu tư mở cho anh một cái công ty, có được không?"Nguyễn Thụ Dương không để ý đến lời này của cô ta, chỉ nói "Em tự giải quyết cho tốt chuyện của mình đi."Đây cũng là dựa trên cảm tình bao nhiêu năm mà cho lời xong anh liền đi, để lại Nguyễn Mạn sửng sốt ngây ngốc đứng ở đó.* * *Hôm nay Đậu Tương tan học sớm, thằng bé không đi chơi với các bạn nhỏ mà đến bệnh viện. Bây giờ ngày nào nó cũng muốn gặp Quý Minh Sùng. Tuy là Quý Minh Sùng không có cách nào đáp lại quá nhiều với nó, nhưng nó vẫn cực kỳ vui mẹ Quý đi phơi quần áo, Đậu Tương ngồi trước giường bệnh, rất hiểu chuyện mà vươn bàn tay mũm mĩm ra mát xa cánh tay cho Quý Minh còn nhỏ, chỉ sợ dùng hết sức lực cũng không có hiệu quả quá lớn. Nhưng nó có lòng như vậy cũng đã làm cho Quý Minh Sùng vui khi xảy ra chuyện, anh rất thích đứa cháu trai này, cũng từng nghĩ qua sau này sẽ đưa cháu trai đi đá bóng. Lúc đó Đậu Tương còn là một đứa bé bụ bẫm, đứa bé chỉ biết ê ê a a. Hiện tại trong nháy mắt, nó đã lớn như vậy, đã trở thành một tiểu nam tử hán, vừa hiểu chuyện vừa thông Tương lúc trước nói rất nhiều. Bây giờ Quý Minh Sùng tỉnh lại rồi, còn có thể dùng mắt động nghi để đáp lại nó vài câu, nhiệt tình của nó nháy mắt tăng vọt. Một bên mát xa cho Quý Minh Sùng, một bên chia sẽ chuyện thú vị ở nhà trẻ "Tiểu Mẫn không thích ăn cà rốt, buổi trưa ăn cơm luôn thừa lúc cô giáo Bánh Quy không để ý, lén đưa cho con. Hết cách rồi, con chỉ đành ăn. Thím nói, ăn nhiều cà rốt rất tốt cho mắt, có đúng không?"Quý Minh Sùng nhớ đến đôi mắt kia của Nguyễn xác sáng ngời lại trong lẽ cô cũng ăn rất nhiều cà động nghi phát ra âm thanh "Đúng vậy."Đậu Tương tức khắc được an ủi không ít "Con đã nói thím sẽ không lừa con mà. Thím nói cận thị rất đau khổ, thím cho con ăn rất nhiều cà rốt, còn ăn nhiều dâu tây. Đúng rồi, thím còn không cho con xem ti vi, xem điện thoại quá lâu.."Kỳ thật Đậu Tương cùng Quý Minh Sùng nói về Nguyễn tố là nhiều nhất. Thằng bé quá thích thím, gặp người liền nói thím nó tốt như thế nào, nghiễm nhiêm đủ tư cách để trở thành một tiểu fan động nghi một lần nữa phát ra tiếng "Nghe lời thím."Đậu Tương dùng sức mà gật đầu "Con nghe lời thím, thím đối tốt với con, con biết. Con còn biết, thím không chỉ tốt với con, còn tốt với bà nội, cũng cực kỳ tốt với chú!""Ồ."Quý Minh Sùng "..."Cái mắt động nghi này dùng rất tốt, nhưng cũng có lúc không tốt như anh có thể nói chuyện, vậy anh có lẽ sẽ nói là "Ồ?"Đây là một loại nghi vấn, ý tứ là cổ vũ đối phương tiếp tục mắt động nghi nói ra chính là rất bình đạm "ồ", giống như đối với chuyện này không hề quan tâm đến, hơn nữa giọng điệu rất thiếu may Đậu Tương chỉ là một đứa bé đơn thuần, còn không hiểu quá nhiều thứ, chỉ cần chú đáp lời nó, nó liền có thể nói tiếp. Ngữ khí bình bình "ồ" này không có tiêu diệt đi nhiệt tình của nó. Nó đếm trên đầu ngón tay nói "Thím mỗi ngày đều chăm sóc chú, buổi tối đều thức dậy mấy lần. Còn có, thím sẽ hỏi bà nội, trước đây chú thích cái gì. Khi còn ở nhà, thím nấu cơm đều sẽ làm một món mà chú thích ăn, thím còn đẩy chú đi tắm nắng. Dù sao thì thím đối xử với chú rất tốt!"Không đợi Quý Minh Sùng trả lời cái gì, Đậu Tương chau mày, có chút tức giận nắm chặt tay "Cái cây nho kia quá quá đáng rồi, suốt ngày bắt nạt thím. Trong hôn lễ trước đây, cô ta còn cười nhạo thím không có nhẫn! Chú, con thay chú đáp ứng thím rồi, đợi sau khi chú tỉnh lại, nhất định sẽ mua cho thím chiếc nhẫn to nhất đẹp nhất. Chú nhớ chưa? Con đã thay chú đáp ứng rồi!"Quý Minh Sùng trong chốc lát cũng không biết làm sao tiếp cái chủ đề nít có đôi khi đơn giản, có đôi khi cũng sẽ đặc biệt tinh ý. Thời gian trầm mặc ngắn ngủi này hiển nhiên bị Đậu Tương hiểu lầm, vẻ mặt nó không thể tưởng tượng được mà nói "Chú, chú không phải không đáp ứng chứ? Không phải chứ?"Nó cảm thấy chuyện mua nhẫn là chuyện vô cùng đơn không phải nó không có tiền, thím cũng không muốn nhận nhẫn của nó, thì nó đã sớm mua cho thím rồi!Chuyện đơn giản như vậy mà chú cũng làm không được sao?Trước khi Đậu Tương phát điên, mắt động nghi cuối cùng cũng phát ra âm thanh "Con còn nhỏ."Đậu Tương tuy rằng phần lớn thời điểm đều rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng nó rốt cuộc vẫn là con nít. Con nít không nghĩ phức tạp như người lớn, thấy yêu cầu nhỏ như vậy cũng bị bác bỏ, nó khiếp sợ cực kỳ!Chú cũng không chịu mua nhẫn cho thím! Vậy sau này cũng sẽ không mua xe hơi điều khiển từ xa cho nó! Máy bay càng là không cần nghĩ đến!Thế giới quan của Đậu Tương đều bị điên đảo như nó nghe được hiểu biết được, chú là người lợi hại nhất trên đời này, nhưng bây giờ là có chuyện gì vậy?Sập nhà rồi!Không chỉ Đậu Tương có ý kiến, chiếc nhẫn nam trên ngón áp út của Quý Minh Sùng cũng bắt đầu bất mãn nhỏ giọng lầm bầm."Chúng tôi không tốt sao?""Chúng tôi không đẹp sao? Tại sao muốn đổi chúng tôi? Không chấp nhận!""Chủ nhân, chúng tôi là Tố Tố liếc mắt một cái liền nhìn trúng, cùng những cái đồ đê tiện yêu diễm bên ngoài không giống nhau. Những cái đó đều là tốt mã dẻ cùi, không có nội hàm!""Quả nhiên là vợ tôi nói đúng, đàn ông nhân loại đều là dễ thay đổi, đứng núi này trông núi nọ.. vẫn là Tố Tố tốt nhất, cô ấy khẳng định sẽ không vứt bỏ chúng tôi."Quý Minh Sùng cảm thấy rất đau đầu "..." Nguyễn Tố xin nghỉ hai ngày, thêm hai ngày được nghỉ sẵn thì tổng cộng có bốn ngày nay đã là ngày thứ ba, ngày giỗ của mẹ nuôi đã qua, Nguyễn Tố chuẩn bị quay về thành Minh Sùng đặt hai tấm vé máy bay, chuyến bay vào buổi xong, anh và Nguyễn Tố đi ra ngoài, dù sao thời gian vẫn còn nhiều, có thể tới tham quan trường cấp ba của này về quê Nguyễn Tố, anh đã tới thăm trường cấp một và cấp hai của cô, như thể đi thăm hết những nơi cô từng trải qua là có thể gần cô thêm một chút Tố thấy thời gian vẫn còn dư dả, không cần tới sân bay ngay nên đồng ý dẫn Quý Minh Sùng đến trường cấp ba ngày xưa mình trình học của cấp ba rất nặng, hầu như chẳng có ngày nghỉ, ngày nào học sinh cũng phải đi Trung học số Một thành phố lại quản nghiêm, thời gian vào học sẽ không cho người ngoài tuỳ tiện ra vào nên Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng chỉ dạo quanh trường một đá hòn đá dưới chân, nói với anh “Lần đầu tiên tới trường cấp ba, em cảm thấy trường rất rộng lớn.”“Giờ thì sao?” Quý Minh Sùng nhìn cô.“Giờ lại thấy thật nhỏ.” Nguyễn Tố nâng tay nhìn thời gian, “Em định dẫn anh tới căn tin trường ăn nhưng thôi, không nên phá vỡ quy định của nhà sẽ dẫn anh đến quán hoành thánh trước kia em thích nhất.”“Được.”Mấy hôm nay luôn là Nguyễn Tố nói ăn gì sẽ đi ăn đấy, ban đầu cô còn tưởng Quý Minh Sùng không quen, dù anh khen ngon nhưng cô nghĩ đó là lời khách sáo mà ngờ sau hai hôm nay, cô phát hiện ra những món cô sắp xếp đều là món anh thích ăn nay mới là ngày thứ ba bọn họ ở riêng với trong ba ngày này, mối quan hệ của bọn họ hay sự hiểu biết lẫn nhau đều tăng lên một ăn gia đình Nguyễn Tố muốn dẫn Quý Minh Sùng tới ở khá gần trường học cho nên không cần bắt xe, thời tiết lại đẹp, nhiệt độ không khí vừa vặn, hai người chậm rãi đi bộ tới trường học có một con phố vô cùng náo nhiệt, thường kinh doanh nhằm vào đối tượng là học sinh, một loạt cửa hàng nào là quần áo, văn phòng phẩm, hay trà sữa, quán ăn vặt,… Mấy tháng trước Nguyễn Tố từng tới đây một lần, biết quán ăn gia đình kia vẫn chưa đóng lúc dẫn Quý Minh Sùng đi tới đó, một giọng nam hùng hậu vang lên gọi cô lại “Nguyễn Tố? Đúng là cậu này!” Về quê rất dễ đụng phải người là Nguyễn Tố không ngờ sau khi tốt nghiệp vẫn còn có thể gặp lại Vu cấp ba, Vu Trì theo đuổi Nguyễn Tố vô cùng dữ ta và Nguyễn Tố khác lớp, giờ đã mười năm trôi qua mà Nguyễn Tố liếc mắt một cái đã nhận ra cậu ta, chứng tỏ ấn tượng cực kỳ sâu sắc.“À, chào cậu, Vu Trì.” Nguyễn Tố mỉm cười chào cậu Trì không để đầu đinh như hồi cấp ba, cũng không gầy nhom như hồi đó, trên người nhiều thêm hơi thở khói lửa nhân ta cười ha hả, “May là cậu không hỏi tớ là ai, cậu còn nhớ tớ à?”“Ừ, còn nhớ.”Vu Trì đưa mắt sang Quý Minh Sùng bên cạnh Nguyễn Tố, “Bạn trai cậu à?”“Vẫn chưa phải.” Người trả lời là Quý Minh Sùng, giọng anh trầm ổn, anh cũng đang quan sát Vu người đàn ông lặng lẽ đánh giá nhau, cũng đang âm thầm phân cao ra Vu Trì hết hy vọng với Nguyễn Tố từ lâu rồi nhưng dù sao cô cũng là người năm xưa cậu ta thích nhất và cũng là người cậu ta thích nghiêm túc nhất nên giờ thấy bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông khác thì cũng vô thức xét nét, ấu trĩ một lần.“Đến giờ cơm rồi.” Ứng Trì lấy di động ra xem giờ rồi mời Nguyễn Tố, “Đúng lúc nhà tớ có mở một tiệm cơm, hay tớ mời cậu với bạn cậu một bữa nhé?”Nguyễn Tố đưa mắt nhìn Quý Minh Sùng một cái xem như đang hỏi ý kiến của lòng Quý Minh Sùng nghĩ thế nào thì không ai biết, chỉ thấy anh thản nhiên gật liếc mắt một cái là biết chàng trai tên Vu Trì này hơi lạ, hai người còn từng học chung trường cấp ba, Nguyễn Tố vẫn còn nhớ rõ cậu ta nên chắc hẳn hai người này đã từng có gì đối phương đã mời, Nguyễn Tố cũng không tiện từ chối, còn hỏi ý kiến của anh thì anh chẳng thể keo kiệt đến nỗi không thể khoan dung với tình địch trong quá khứ của người đi vào tiệm cơm nhà Vu Trì dẫn bọn họ lên phòng bao trên khăn trải bàn xong, lúc gọi món, Vu Trì hỏi “Cậu còn thích ăn khoai tây thái sợi không?”Nguyễn Tố sửng sốt, liếc qua Quý Minh Sùng một cái rồi gật đầu.“Ok, người anh em, anh ăn được nội tạng bò không? Quán tôi nổi tiếng nhất là món lẩu nội tạng bò đấy.”Quý Minh Sùng bình tĩnh đẩy gọng kính, “Ăn được.”Sau khi hỏi rõ khẩu vị của bọn họ, Vu Trì gọi một bàn đồ cậu ta vẫn định gọi thêm, Nguyễn Tố vội ngăn lại “Đừng gọi nữa, gọi nhiều quá không ăn hết lại lãng phí.”Vu Trì gài bút bi ra sau tai, cảm khái “Cậu vẫn thích lo nghĩ cho người khác như vậy nhỉ.”Quý Minh Sùng ngẩng đầu lẳng lặng nhìn cậu đồ ăn xong, Vu Trì ngồi xuống sờ sờ đầu mặt với nữ thần của mình ngày xưa, cậu ta vẫn thấy hơi ngại ngùng, “Thành tích của tớ kém, học xong không lên đại học năm nay tớ tự mình làm ăn, hợp tác với một người họ hàng mở quán cơm này, kinh doanh cũng nếm thử đồ ăn là biết, tay nghề đầu bếp ok lắm.”Năm ấy Vu Trì là đại ca trường nổi tiếng vang dội ở Trung học số nhiên tất cả truyền thuyết đều biến mất sau khi cậu ta tốt nghiệp, vị trí đại ca trường luôn luôn thay người cậu ta không còn khí chất chẳng sợ trời đất kia nữa, cũng không ăn mặc quái dị, không nghịch bật lửa, không cắt tóc đầu đinh, hình xăm trên cánh tay cũng biến ta nom vẫn rất đẹp trai, nhưng khi đi trên đường cũng sẽ hòa với dòng người bình thường, sẽ bôn ba, sẽ cúi đầu vì mưu hăng hái năm đó, giấc mộng hoang đường trở thành anh hùng năm đó đều bị khói dầu cuộc sống gột rửa tượng của Nguyễn Tố đối với Vu Trì không phải quá tệ, cậu ta không mạo phạm cô, không ép buộc cô mà chỉ cảnh cáo những bạn nam lảng vảng bên cạnh cách xa cô một chút, đừng ảnh hưởng đến việc học của Trì sẽ sử dụng quyền lợi của đại ca trường, mùa hè bắt học sinh ngoan ngồi dưới quạt đổi chỗ cho cô, mặc dù cô không ấy có mấy tên chơi bời lêu lổng quấy rối cô, cô rất bức xúc, sau này phát hiện tan học về cậu ta sẽ đi theo cô, nhìn cô lên xe buýt mới như Vu Trì biết cô sẽ không thích cậu ta, cũng biết tâm tư của cô chỉ đặt trên việc học nên cho tới tận bây giờ vẫn chưa bao giờ nói những lời kiểu như “Làm bạn gái tớ nhé” hay gì khi tốt nghiệp, cô thi đỗ đại học, sau đó không nghe thấy tin tức của cậu ta gặp lại, thấy Vu Trì sống tốt như vậy, cô thầm thấy vui thay Vu xong, Nguyễn Tố muốn đến siêu thị gần đó mua ít đặc sản mang về làm đi một mình, Quý Minh Sùng ở lại quán cơm chờ Trì hỏi anh “Anh hút thuốc không? Tôi cai rồi, nhưng đầu bếp có.”Quý Minh Sùng lắc Trì cười, “Cũng đừng hiểu lầm nhé, tôi chỉ là bạn học của cô ấy thôi.”“Tôi không hiểu lầm.” Quý Minh Sùng đạm giọng Trì cứng họng, “Thật ra tôi thấy rất vui, có anh ở bên, chắc giờ cô ấy không phải mang dao rọc giấy theo bên người đâu nhỉ?”Quý Minh Sùng nhìn cậu ta, “Dao rọc giấy gì cơ?”Bọn họ đều không quen biết nhau, nếu ngồi trong phòng bao mà không nói gì thì bầu không khí rất quái lạ, nếu nói chuyện thì chỉ có thể tán gẫu về Nguyễn Trì chợt thấy đắc dù cậu ta chưa bao giờ sánh đôi cùng Nguyễn Tố nhưng cậu ta từng gặp cô của quá khứ mà người đàn ông này chưa bao giờ đó là cảm giác nắm được ưu thế.“Ngày xưa cô ấy lúc nào cũng mang dao rọc giấy bên người.” Vu Trì nói, “Hồi lớp 10 tôi chú ý đến cô ấy, những bạn học khác tan tiết tự học tối sẽ ra ngoài chơi còn cô ấy thì không, chỉ ở trong trường…”Vu Trì chậm rãi nhớ lại Nguyễn Tố của thời điểm ra cô lúc đó hoàn toàn khác với bây cấp ba, nhất là năm lớp 10, Nguyễn Tố trầm tính kiệm lời, không hay nói chuyện với người khác, cũng không thích giao lưu với mọi ta vô tình phát hiện ra cô lúc nào cũng mang dao rọc giấy theo, không biết muốn phòng bị lần cậu ta đi ngang qua thấy một tên ăn chơi lêu lổng muốn đến gần cô, phản ứng của cô cực kỳ dữ cũng là lúc Vu Trì chú ý đến đầu cậu ta tưởng tên kia định động tay động chân với cô, nghĩ dù sao cũng không thể để tên kia bắt nạt bạn cùng trường nhau xong, cậu ta phát hiện mùa đông lạnh thế này, cô sợ đến nỗi tóc ướt đẫm, hình như bị dọa đến choáng váng, đẩy cô cô cũng không nói gì, nhìn kỹ lại, cậu ta thấy con dao rọc giấy trên tay năm lớp 11, cô mới không trầm tính như vậy nữa, cô sẽ giao lưu với bạn bè, nụ cười trên mặt cũng nhiều ra Vu Trì không định theo đuổi cô, con người phải tự biết lấy mình, người như cô sao có thể vừa mắt cậu ta chứ? Để không ai làm hại cô, cậu ta làm sứ giả hộ hoa miễn phí cho cô ba năm, cho tới khi cô lên đại học.“Thật ra là do tôi gặp cô ấy không đúng lúc.” Vu Trì cười nói, “Nếu như tôi gặp cô ấy ở đại học, nếu như tôi cũng thi lên đại học thì chưa chắc đã tới lượt người anh em đâu.”Quý Minh Sùng bình tĩnh nhìn cậu ta. Vu Trì bật cười, “Thôi, cô ấy sắp về rồi, không nói nữa.”Quý Minh Sùng rũ mắt, Vu Trì từng thấy khía cạnh đó của Nguyễn Tố nhưng không biết tại sao cô lại như thấy, anh thì lẽ sự kiên cường của cô, sự dịu dàng của cô đều do tự mình thỏa hiệp, tự mình mài khoảng thời gian dài như thế, chắc cô rất khó khăn, nhỉ?Lúc quay lại, Nguyễn Tố xách túi lớn túi nhỏ trên tay, cô có mua trà sữa và hoa quả cho Vu Trì làm quà đáp Trì nhếch miệng cười, “Khách sáo thế làm gì.”Khi bọn họ đi, Vu Trì tiễn họ tới đầu cô lên xe, Vu Trì khoác tay lên cửa xe, nghiêng người nhìn cô, ánh mắt chuyên chú, “Chúc cậu hạnh phúc nhé.”Cô ngẩn ra, sau đó hoàn hồn, chân thành đáp “Cảm ơn cậu.”Câu cảm ơn đến muộn mấy Minh Sùng ngồi bên cạnh cũng phất tay chào Vu người không nên quá hẹp nghĩ lại, anh nên cảm thấy may mắn vì người này đã từng xuất hiện trong cuộc đời Nguyễn Tố, những người đã khiến khoảng thời gian vốn u ám của cô trở nên sáng khi hai người về nhà, Quý Minh Sùng tìm một người đủ tín nhiệm để tiến hành cắt tảng đá kia của Nguyễn cắt, Nguyễn Tố cũng có không biết nhiều về khía cạnh này nên giao hết cho Quý Minh Sùng xử lý.…..Nguyễn Tố nín thở theo dõi, Quý Minh Sùng ở bên cạnh quan cắt cần cực kỳ cẩn thận, phải do người thợ có kinh nghiệm thực thợ đó cầm cưa cắt, tay nghề vô cùng thành thạo, cố gắng cắt càng nhanh càng tốt.“Mở.”Khi mở ra, Quý Minh Sùng vốn nắm chắc tám phần cũng phải ngạc nhiên đây là một khối nguyên thạch phỉ trong nghề liếc mắt một cái là nhận ra phỉ thủy bên trong thuộc loại cực kỳ giá Minh Sùng chăm chú nhìn khối đá màu xanh lục kia rồi thở phào nhẹ nhõm, song đồng thời anh cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn Nguyễn ra người thừa kế của Chu Án đúng là cô.. Quý Minh Sùng rất ít khi nằm mơ, nhất là từ sau khi mở công ty, ngày nào cũng bề bộn nhiều việc nên tối về chỉ cần nằm xuống là ngủ nay rất kỳ lạ, anh nằm mơ, hình như anh đã quay về thời cổ đại. Anh đang ngồi trước án đọc sách, khung cảnh vừa chuyển, một cô gái trẻ mặc trang phục rực rỡ chói lọi ngồi trên đùi anh, anh thuận thế ôm lấy cô, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người khắc ấy, trong đầu anh chợt nảy lên suy nghĩ Thời cổ đại cũng có mùi chanh thơm ngát ư?Anh cảm nhận được vòng eo mềm mại của đối cô rất thoải mái, lòng như được ngâm trong ôn tuyền, như thực như mơ, anh cảm giác đối phương ghé sát vào tai anh nói gì đó mà anh không thể nghe rõ. Hơi thở êm dịu lướt qua, cô cúi đầu cười, anh thoáng kéo giãn khoảng cách, trán chạm vào trán cô, chóp mũi cũng khẽ chạm vào đó anh nhìn thấy đôi mắt trong suốt sáng ngời của cô, và cả đôi gò má phiếm hồng.…..Quý Minh Sùng bật dậy, tim vẫn đập loạn xạ mãi không đưa tay lên day trán, muốn mắng mình bỉ ổi cầm thú, sao anh lại mơ như vậy, sao anh lại mơ thấy… cô?Vì sao lúc tỉnh lại, khi trong mắt người ngoài cô vẫn là vợ anh, anh chẳng hề có cảm giác này, mà giờ khi cô trở thành em gái trên danh nghĩa, anh lại mơ như thế, lại nảy sinh suy nghĩ đó với cô?Tự mắng mình không phải biện pháp tốt để dời lực chú Minh Sùng bắt đầu hoài nghi bản thân, chẳng thể ngủ được nữa. Anh định đọc tài liệu của công ty nhưng giờ này đọc cũng chẳng vào, cuối cùng anh nghĩ đến tin nhắn hôm nay Nguyễn Tố cho mình xem. Anh chớp mắt, lúc này mới nhớ ra mình đã nhớ kỹ tên weibo của cô. Ôm tâm lý “dù sao cũng rảnh, không bằng lấy độc trị độc”, anh lấy di động ra tải weibo về rồi tìm tài khoản của của Nguyễn Tố rất gần gũi, có lẽ do văn phong ấm áp nên thu hút không ít người ghé thăm, fan của cô đã gần mười nghìn người.[Hôm nay Tố Tố vẫn muốn về hưu dưỡng già Xe của bác sĩ Thịnh rất sạch sẽ, lần nào ngồi xe anh ấy tôi cũng phải kiểm tra xem giày của mình có bẩn hay không, may thay tấm lót sàn trong xe không phải màu trắng như trong truyện mô tả. Hôm nay mua cho Đậu Tương một suất sữa chua đông [1], mẹ không cho tôi ăn lạnh nên tôi và Đậu Tương lén ăn ở ngoài sân. Ngon lắm luôn, sữa chua đông vị việt quất cũng không tệ!][1] Nguyên văn là “炒酸奶” Một dạng như kem cuộn.[Bài hát tôi nghe hôm nay là bài bác sĩ Thịnh chia sẻ, cũng không tệ lắm, nhưng nếu nghe trong lúc làm việc thì hơi buồn ngủ, vốn thích hợp để nghe lúc nghỉ ngơi.]Quý Minh Sùng đọc xong, không khỏi nhíu Tố rất thích chia sẻ, cô hay ghi lại những điều nho nhỏ ấm áp trong cuộc sống mà mình gặp được, trên weibo của cô có đồng nghiệp, có người lạ, có cả ông chủ quán hạt dẻ nướng,…Đây không phải vấn đề, nhưng hình như số lần nhắc tới Thịnh Viễn hơi nhiều rồi phải?Anh tiếp tục kéo xuống, weibo của Nguyễn Tố được cài đặt chỉ có thể xem nội dung trong vòng nửa nhiên weibo của Nguyễn Tố có nhắc tới anh.[Hôm nay đưa anh Quý đi cắt tóc, thầy Tony đã giới thiệu cho anh và hy vọng anh sẽ làm thẻ hội viên để có thể nhuộm tóc uốn tóc. Tôi tưởng tượng dáng vẻ của anh Quý khi nhuộm tóc vàng rồi uốn xoăn, suýt thì bật cười, may là lúc đó nhân viên đưa cho tôi một cốc nước. Anh Quý không chịu làm thẻ, trông thầy Tony hơi thất vọng.]Anh mỉm nhìn thời gian, đây là weibo trước khi có tiệc nhận đó cô gọi anh là anh này cô gọi anh là anh xem ra, cách gọi anh Quý này trông thuận mắt hơn một thể do buổi tối không ngủ được nên quá nhàm chán, anh không khỏi tính toán, cô nhắc đến Thịnh Viễn 5 lần, còn nhắc tới anh tổng cộng là 10 lợi hoàn toàn áp đó lại nghĩ, đối với cô, anh là anh trai, là người thân, còn Thịnh Viễn là người đàn ông khác, nếu như so sánh, hình như cũng không thể xem là thắng lợi. Quý Minh Sùng gặp chuyện không may vào năm 22 tuổi. Trước năm 22 tuổi, anh chỉ chuyên tâm vào học hành, nghiên cứu và tập trung cho sự nghiệp, huống chi những người mới đầu hai mươi, chỉ cần người nhà quản nghiêm một chút, không có lòng yêu đương là chuyện bình thường. Sau đó hôn mê suốt năm năm, trong năm năm ấy, anh đã xuyên nhanh qua vô số thế giới, nếu giờ mà tính thì hai tay cũng đếm chẳng lờ mờ nhận ra rằng ngoài mình ra, ở Cục Thời không vẫn còn những người khác như anh. Anh không biết người khác lựa chọn thế nào nhưng anh không muốn lấy vợ sinh con ở bất kỳ thế giới nào. Anh đủ tỉnh táo để biết rằng một ngày nào đó mình sẽ quay về thế giới thực. Vì thế anh không muốn lưu lại bất cứ tình cảm nào, anh không thể yêu đương hay xây dựng gia đình trong những thế giới đó…Cho nên đi qua nhiều thế giới như vậy, anh vẫn luôn một mình. Nhưng không giống như những gì người khác nghĩ, anh cũng biết thích, cũng có tình cảm, chỉ là không muốn bản thân có điểm yếu mà thôi. Anh sợ, nếu cứ như thế anh sẽ quên mất nguyện vọng ban đầu, quên mất đường về dài dằng dặc, Quý Minh Sùng chợt thở Tố đã chìm vào giấc ngủ, di động được cô đặt trên tủ đầu giường. Trước khi màn hình bị khóa, giao diện vẫn dừng lại ở một trang web cho thuê phòng.***Ngày hôm sau, Quý Minh Sùng thêm chuyện Nguyễn Tố nhờ vào kế hoạch làm việc của mình hôm như Nguyễn Tố nghĩ, người như Quý Minh Sùng có rất nhiều bạn bè giỏi giang, mặc dù bây giờ anh không còn ánh hào quang của người thừa kế tập đoạn Quý Thị nhưng anh và mấy người bạn cũ vẫn giữ liên lạc với nhau như cũ. Quý Minh Sùng tìm người đi theo Nguyễn Tố và Chu Vũ Lam. Ban đầu chỉ có định xem rốt cuộc ai đang theo dõi họ, chưa tới nửa ngày đã nhận được kết quả, đúng là có người theo dõi nhưng không phải theo dõi Nguyễn Tố mà là Chu Vũ chỉ định điều tra đến đây thôi, bởi đó không phải chuyện Quý Minh Sùng nên quan cần không có ai theo dõi Nguyễn Tố thì chuyện đó sẽ chẳng liên quan đến anh, nhưng nghĩ lại, nếu như không liên quan đến Nguyễn Tố thì tại sao người kia lại dùng nick ảo để gửi video cho cô?Tiếp tục điều tra có lẽ sẽ có bất ngờ ngoài ý Nguyễn Tố được Quý Minh Sùng gọi ra sân ngắm sao, nghe thấy anh nói chuyện video đã có kết quả, cô vô cùng ngạc nhiên, “Nhanh thế ạ? Giỏi thật đấy!”Tốc độ này quả thật vượt quá mong đợi của Nguyễn nghĩ ít nhất phải mấy ngày nữa mới tra ra chuyện này, không ngờ mới hơn một ngày đã tìm ra manh mối. Cô không khỏi bội phục Quý Minh Sùng có quan hệ rộng, hiệu suất làm việc để tự cô đi điều tra, nửa tháng là còn nhanh rồi đấy!Nghe thấy thế, Quý Minh Sùng cười thản nhiên, “Thật ra còn có thể nhanh hơn, nhưng năng lực hiện tại của tôi chưa đủ.”Đây là cách nói khiêm là ngày xưa, Quý Minh Sùng sẽ không bao giờ tốn công tốn sức vào mấy chuyện như thế cả bản thân anh cũng lờ mờ nhận ra rằng, anh hiện tại rất ý muốn ghi điểm trước mặt Nguyễn nhận ra điều đó, chẳng hiểu sao anh lại thấy xấu hổ và bối rối khó tả. Điều đó khiến anh liên tưởng đến hình ảnh chim khổng tước xòe đuôi, chẳng lẽ anh muốn Nguyễn Tố khen mình giỏi ư?Anh dạo gần đây… đã dần mất kiểm soát Tố trợn tròn mắt, “Còn có thể nhanh hơn ư? Tôi còn tưởng mấy tình tiết trong tiểu thuyết hay trên TV đều là giả.”“Tình tiết gì cơ?” Quý Minh Sùng Tố có chút xấu hổ, cô chẳng phải kiểu sinh viên giỏi dành hết tâm tư cho việc học mà ngược lại, hồi học đại học, có những lúc rảnh rỗi cô sẽ đọc tiểu thuyết mà bạn cùng phòng giới thiệu một cách thích thú…“À thì…” Cô dừng lại một chút, giọng cũng bất giác nhỏ hơn vài phần, “Tổng giám đốc bá đạo hứng thú với nữ diễn viên nào đó, bảo trợ lý đi điều tra, tất cả tư liệu được tra ra ngay lập tức…”Quý Minh Sùng “Tổng giám đốc bá đạo?”Nguyễn Tố ho nhẹ, “Chức vụ trước đây của anh.”“Không phải.” Quý Minh Sùng sửa lại, “Chức vụ trước kia của tôi là Phó Tổng giám đốc.”Nguyễn Tố “…..”Lúc này Quý Minh Sùng mới sực nhận ra mình đang nói chuyện nghiêm túc, thế mà lại tán dóc với Nguyễn Tố. Anh thu lại tầm mắt, ý cười trên mặt cũng biến mất, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn, “Điều tra ra rồi, có người đang theo dõi Chu Vũ Lam. Tôi nghĩ nick ảo kia gửi video cho em là vì người nọ có chút liên quan đến em.”Nguyễn Tố ngạc nhiên, “Có liên quan tới tôi á? Ai vậy?” Chưa đợi Quý Minh Sùng lên tiếng, cô thử hỏi, “Đừng bảo là Nguyễn Mạn nhé?”Quý Minh Sùng gật Tố đau đầu, “Chu Vũ Lam đâu có liên quan đến cô ta? Sao cô ta lại làm thế!”“Lại?” Đến lượt Quý Minh Sùng ngạc nhiên, “Em đã biết rồi ư?”Nguyễn Tố chậm rãi thở ra, “Còn có chuyện gì nữa sao?”“Tôi thuận tiện điều tra thám tử tư mà cô ta thuê, đây không phải lần đầu cô ta thuê thám tử kia. Tôi có một người bạn là hacker…” Quý Minh Sùng dừng một chút, “Cậu ấy hack máy tính của tay thám tử kia để điều tra, mấy năm trước Nguyễn Mạn từng tìm người đó một lần.”“?” Nguyễn Tố hoàn toàn ngây nên đây không phải lần đầu tiên Nguyễn Mạn làm chuyện này?“Mấy năm trước, cô ta từng tìm tay thám tử này để theo dõi Lâm Hướng Đông và mẹ anh ta, trong máy tính của thám tử kia vẫn còn tài liệu, tôi đã in ra rồi.”Vì muốn điều tra rõ nguồn gốc nên Quý Minh Sùng mới tra ra chuyện này, có thể xem là lời giải thích cho một mối nghi ngờ trong lòng Nguyễn đó lúc nghe kể câu chuyện tình yêu của Lâm Hướng Đông và Nguyễn Mạn, cô cảm thấy vô cùng vi nên lúc ấy Nguyễn Mạn và Lâm Hướng Đông quen nhau hoàn toàn là do Nguyễn Mạn tự thiết kế ra ư?Nhưng mà nếu nói như thế, vấn đề khác lại xảy ra, thời điểm đó Lâm Hướng Đông vẫn chưa được Chủ tịch Lâm coi trọng, còn kém cỏi hơn cả mấy người phú nhị đại trong giới hào môn, sao Nguyễn Mạn lại hao tâm tổn sức vì anh ta như vậy?“Còn có một chuyện nữa, tôi muốn nói cho em trước, em chuẩn bị tâm lý nhé, tôi tôn trọng ý kiến của em.” Quý Minh Sùng nhìn cô, ánh mắt sâu lắng, “Tôi so sánh thời gian, cô ta đã tìm người theo dõi Lâm Hướng Đông và mẹ anh ta, không lâu sau đó, nhà họ Nguyễn biết chuyện cô ta không phải con gái ruột. Thời gian thật sự rất trùng hợp, tôi đoán rằng, có khi nào Nguyễn Mạn đã biết mình không phải con gái ruột nhà họ Nguyễn từ lâu rồi không? Cô ta luôn giấu giếm chuyện đó, nhưng vì muốn đẩy cuộc hôn nhân với tôi đi nên mới trù tính để ba mẹ biết chuyện ngày xưa bế nhầm con.”Nguyễn Tố nhìn anh bằng ánh mắt mờ mịt, “A?”“Nếu em muốn biết, tôi sẽ tiếp tục điều tra, kiểu gì cũng tra ra, nhưng thời gian sớm hay muộn là do em quyết định.”Thật ra trong lòng Quý Minh Sùng còn có một suy đoán, có điều suy đoán này đã vượt ra ngoài phạm vi khoa học, dù nói cũng chưa chắc Nguyễn Tố đã tin, lại càng không hiểu suy đoán đó là thật thì những hành vi của Nguyễn Mạn gây ra có thể xâu chuỗi dụ như tại sao hồi đó cô ta dành hết tâm tư để ở bên Lâm Hướng dụ như tại sao cô ta lại theo dõi Chu Vũ Lam vốn chẳng có quan hệ gì với tại sao bí ẩn về thân thế lại bị vạch trần vào khoảng thời gian trùng hợp đến vậy.“Em muốn biết tại sao không?” Quý Minh Sùng thật Nguyễn Tố đang rất hoang mang, nhận được quá nhiều thông tin cùng một lúc khiến cô chưa kịp hoàn cần biết không?Cô đã hạ quyết tâm sẽ không liên quan đến nhà họ Nguyễn nữa… Có cần phải biết không?Nhưng con người không thể cứ mãi sống trong mơ hồ.“Dù tôi có muốn biết hay không thì chuyện này vẫn cần điều tra rõ ràng.” Nguyễn Tố nhanh chóng tỉnh táo lại, cô nhìn Quý Minh Sùng, mỉm cười, “Đúng không? Nhờ anh vậy.”Quý Minh Sùng rất muốn đưa tay ra. Tóc của cô thật mềm, anh muốn chạm vào, nhưng tay còn chưa kịp vươn, anh đã lặng lẽ thu lại nắm chặt thành quyền.“Giữa hai chúng ta, em không cần khách sáo như thế.” Anh dừng một chút, sau đó bổ sung một câu “Dù em có muốn biết hay không thì hãy cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp em điều tra rõ ràng.”Dù anh có ý định gì với cô, dù sau này mối quan hệ giữa bọn họ sẽ trở nên như thế nào, thì anh vẫn mãi là chỗ dựa của này sẽ không bao giờ thay đổi, vậy là đủ. Ngày hôm sau, Lâm Hướng Đông chủ động gọi điện thoại cho Trợ lý của Tấn Uyên, muốn hẹn thời gian cùng ăn cơm đàm điện thoại, trợ lý rất khách khí từ chối "Giam đốc Lâm, thật ngại quá, Tấn tổng hai ngày nay có việc bận, không có thời gian gặp khách ăn sau Tấn tổng có thời gian, tôi sẽ liên lạc với anh."Chuyển biến bất thình lình như vậy, Lâm Hướng Đông có một loại dự cảm không ràng hôm qua đã hẹn nhau cùng nhau ăn cơm nói chuyện, kết quả từ miệng người khác nghe được, Tấn Uyên luôn đúng giờ vậy mà lại lỡ hôm sau lại liên lạc với ông không được, bữa cơm này tức thì bị kéo dài thời hạn, ngay cả xác định thời gian gặp lại cũng không Hướng Đông ngẫm nghĩ một hồi, hỏi "Trợ lý Trương, phải chăng chúng tôi có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, thất lễ với Tấn tổng?""Không có, sự chân thành của quý công ty cả tôi và Tấn tổng đều cảm nhận được, chẳng qua Tấn tổng mấy ngày nay thật không thể phân giám đốc Lâm thông cảm."Mặc dù trợ lý Trương nói anh ta và công ty không liên quan, nhưng Lâm Hướng Đông vẫn có chút không yên khi cúp điện thoại chỉ ngồi ở trong phòng làm việc suy nghĩ chuyện này có mấy loại khả như có thể, anh ta cũng rất muốn tìm người đi điều tra Tấn Uyê đến cùng đã gặp phải chuyện gì, nhưng vừa cầm điện thoại lên anh ta lại đặt xuống trở Uyên mặc dù không phải người địa phương, địa bàn của ông ở phía Nam, nhưng không có nghĩa ở nơi này đến một mối quan hệ ông cũng không nói con người Tấn Uyên làm việc khiêm tốn, nếu như bị ông phát giác được, anh ta đang điều tra ông, chỉ sợ đàm phán hợp tác không thành, ngược lại sẽ kết thêm Hướng Đông còn đang vì việc này buồn phiền, thì chủ tịch Lâm ở bên ngoài đã gọi cần chủ tịch Lâm truy hỏi, Lâm Hướng Đông đã đem sự tình nói thật "Hôm qua con tìm trợ lý của Tấn tổng hẹn thời gian ăn cơm, mọi thứ đều chuẩn bị xong, món ăn cũng là khẩu vị mà Tấn tổng không hiểu sao, về sau trợ lý Tấn tổng gọi điện thoại tới, nói Tấn tổng có việc gấp không thể nay con lại liên hệ với trợ lý của ông ấy, trợ lý nói mấy ngày nay đều không có thời gian." "Như thế thật kỳ lạ." Chủ tịch Lâm và Tấn Uyên từng quen biết, so với Lâm Hướng Đông ông càng hiểu rõ Tấn Uyên hơn "Nhưng mà cũng không sao, nghe nói lần này ông ấy đưa mẹ theo đến, lão nhân gia lớn tuổi, có thể đi đứng không thời có việc cần điều chỉnh thời gian hẹn gặp cũng có thể lý giải."Lâm Hướng Đông vâng một ba anh ta nói như vậy, anh ta cũng yên tâm."Hướng Đông, lần này ba và anh con đều có việc đi không được, nhiệm vụ liên hệ Tấn Uyên giao cho mục đàm phán thành công hay không không quan trọng, quan trọng là tạo được mối quan hệ với Tấn hoạch sắp tới của công ty con cũng biết, tiếp theo muốn khai thác tại thành phố phía Nam, nếu như có thể hợp tác với Tấn Uyên, đối với công ty cũng có sự trợ giúp rất lớn."Kỳ thật chủ tịch Lâm hoàn toàn đem cơ hội cho đứa con trai mà ông coi trọng hiểu rõ Tấn Uyên là một người không cũng là một cửa khảo nghiệm năng lực của Hướng Đông, nếu như Hướng Đông có thể tạo mối quan hệ với Tấn Uyên, về sau hạng mục phía Nam và cả công ty đều chuẩn bị giao cho anh như Hướng Đông làm hỏng việc này, vậy hướng phát triển tiếp theo của anh ta, ông vẫn phải cân nhắc Hướng Đông cũng hiểu rõ tính toán của ba anh ta, bằng không anh ta cũng không buông công việc trong tay xuống, trong thời gian làm việc còn đi phỏng đoán tâm tư của Tấn bên khác, Nguyễn Mạn không nhận được điện thoại của bộ giao thông gọi tới, cô ta thở phào nhẹ nhõm một ra bà lão kia chắc là không có chuyện gì, bằng không đã sớm tìm tới cô ta Minh Sùng cũng không ngờ tới trợ lý Tấn Uyên vậy mà lại chủ động tìm tới công đầu, Quý Minh Sùng cũng cảm thấy vị trợ lý này có chút quen mắt, về sau trợ lý chủ động tự giới thiệu, giải thích với anh "Quý tổng, hôm qua chúng ta mới gặp ở bệnh viện, chẳng qua khi đó đang có việc gấp, không kịp đến chào hỏi."Giờ Quý Minh Sùng lúc này mới hiểu ra, thần sắc không khỏi bất cả mọi chuyện quá khéo rồi, bà lão Nguyễn Tố cứu hôm qua vậy mà là Tấn lão phu như chuyện này bị người có lòng khuếch đại lên, nếu như Tấn Uyên nghi ngờ, có thể hay không hoài nghi đây là Nguyễn Tố và anh cùng dàn dựng lên? Anh ngược lại không quan trọng, chủ yếu anh không muốn việc này liên lụy đến Nguyễn Tố là xuất phát từ lòng tốt mới cứu người, nếu như cô biết mình bị người ta hiểu lầm, trong lòng chẳng phải rất khó chịu sao?Trợ lý Trương tựa hồ nhìn ra được sự lo lắng của Quý Minh Sùng, vội vàng giải thích "Quý tổng, chỉ sợ ngài không nhớ rõ, tám năm trước, Quý thị và Tấn thị từng có tiếp xúc, cũng là muốn hợp tác một hạng qua hạng mục này về sau không đàm phán thành công, nhưng Tấn tổng chúng tôi rất tán thưởng nhân phẩm của ba và anh trai ngày hôm qua, bất kể là lão phu nhân hay Tấn tổng, đều không có hiểu này xin anh yên tâm, chúng tôi sẽ không hiểu lầm ý tốt của Nguyễn tiểu thư."Quý Minh Sùng lúc này mới cảm thấy an tâm một muốn hợp tác với Tấn Uyên, cũng rất hi vọng có thể tiếp nhận hạng mục Danh sơn này, nhưng không có nghĩa anh sẽ dùng những chiêu thức hạ lưu kia, huống chi còn là nhằm vào một bà là một thương nhân, anh bị người khác hiểu lầm là chuyện thường xảy ra, nhưng anh không hi vọng ý tốt của Nguyễn Tố bị người ta hiểu khi trợ lý Trang tìm hiểu về kế hoạch liên quan đến sự án Danh Sơn mà Quý Minh Sùng làm, lại gọi điện thoại cho Tấn ta đơn giản thuật lại một chút trọng điểm trong đó, Tấn Uyên quả nhiên rất có hứng thú với kế hoạch này, hai giờ chiều liền đích thân tới một chuyến, muốn cùng Quý Minh Sùng nói chuyện kỹ lưỡng người trong phòng làm việc, nói ròng rã ba tiếng đồng hồ, từ hai giờ tới năm giờ, đủ để Tấn Uyên hiểu rõ Quý Minh Sùng đã trút xuống bao nhiêu tâm huyết và dã tâm đối với hạng mục Uyên và Quý Minh Sùng nói một lúc lâu sau, ông ý vị thâm trường nói "Tôi cùng anh trai và ba cậu, đều đã từng quen biết, nói thế này có thể có chút qua loa, nhưng tôi cảm thấy, có thể hay không trở thành bạn bè tri kỷ chẳng qua là chuyện vài lần gặp ấy chúng tôi bởi vì một chút quan niệm không hợp mà không thể hợp tác trở thành đối cũng coi như hiểu rõ cách làm người của hai người họ, tôi cũng không phải bởi vì Nguyễn tiểu thư đã cứu mẹ tôi mới đến đây để gặp ăn là làm ăn, ân tình là ân tình, phương án sắp đặt của cậu, sau này trở về tôi sẽ thương nghị với các công nhân như về sau chúng ta có thể hợp tác, nhất định là xuất phát từ lợi ích, điểm ấy cậu cứ yên tâm."Ông năm nay hơn bốn mươi tuổi, có thể từ một người nghèo tay trắng làm nên cơ nghiệp như hiện nay, ông cũng không phải là một nhà từ dĩ ông tới gặp Quý Minh Sùng, đơn giản là vì hai nguyên nhất là tín nhiệm cách làm người của phụ huynh anh, thứ hai lại trùng hợp với duyên phận ngày hôm gặp anh là một chuyện, có thể hợp tác hay không lại là một chuyện Minh Sùng nghe vậy cười nhạt một tiếng "Đương nhiên, Tấn tổng cũng không phải là nhà từ thiện."Sau khi Tấn Uyên cùng trợ lý rời đi, các nhân viên khác của công ty hiển nhiên đã kiềm chế hưng phấn một thời gian dài, một giây trước lễ tân thăm dò được bọn họ đã vào thang máy, một giây sau mấy người đàn ông đã vui sướng đập họ ngao ngao gọi, ai có thể nghĩ tới sẽ có bước chuyển biến như đầu công ty bọn họ nhỏ như thế, người bình thường căn bản không chú ý thấy bình thường ông chủ vì hạng mục này mà tăng ca, trong lòng bọn họ cũng không phải chưa từng hoài nghi Thật là được không? Hạng mục lớn như thế đến phiên bọn họ không?Bây giờ Tấn tổng người ta trực tiếp tìm tới cửa, rõ ràng là có hy vọng a!Một khi hạng mục này khai trương, đây tuyệt đối là bằng mấy năm cố không chừng không tới nửa năm, công ty bọn họ liền có thể mở rộng quy mô, trở lại đỉnh phong như ban đầu hoàn toàn không thành vấn nay Quý Minh Sùng muốn nói chuyện với Tấn Uyên nên đã gọi điện thoại cho Nguyễn Tố, nói hôm nay anh không thể tới đón cô cùng nhau tan tầm đầu Quý Minh Sùng nghĩ rằng Nguyễn Tố sẽ tự mình đi tàu điện ngầm hoặc là đón đường về nhà anh còn bàn bạc với Vương Kiên, muốn mua cho Nguyễn Tố mua một chiếc xe, như vây cô đi làm cũng thuận tiện chưa thảo luận ra kết quả, lúc lái xe vào trong sân, anh thấy xe Thịnh Viễn vậy mà lại ở mới vào nhà, liền thấy Thịnh Viễn cùng Đậu Tương và Nguyễn Tố đang nói chuyện gì, ba người đều đang cười, còn cười rất vui Quý Minh Sùng trở về, Đậu Tương rất tri kỷ rót cho anh một ly dù xuân về hoa nở, nhưng nhiệt độ vẫn không cao lắm, Quý Minh Sùng vừa cởϊ á khoác vừa hỏi Thịnh nhớ hôm nay anh không có hẹn Thịnh Viễn nhìn Nguyễn Tố một cái, cười nói "Hôm nay tôi tan ca sớm, định là đi mua một ít đồ. Vừa hay đi ngang qua trung tâm kiểm tra sức khoẻ Nguyễn Tố làm việc, thấy cũng sắp đến lúc cô ấy tan ca, nên gọi điện thoại cho cô ấy, thuận tiện đưa cô ấy về."Sau khi nói xong, Thịnh Viễn lại nói "Thế nào, có phải tôi rất đủ ý tứ?"Bởi vì cái gọi là trước lạ sau quen, Thịnh Viễn đã nhiều lần đón Nguyễn Tố, lần này đi ngang qua chỗ kia, Quý Minh Sùng không cần gọi điện thoại nhờ anh, anh đã tự chủ động gọi điện thoại cho Nguyễn vì anh không có em gái, nếu như anh có em gái, Quý Minh Sùng cũng phải quan tâm em gái anh như Viễn rất thích nói chuyện phiếm với Nguyễn Tố, hai người bọn họ dù sao cũng có cùng sở thích, cùng thích một ca sĩ, chỉ cần nói những chuyện bát quái và các bài hát của ca sĩ kia, cũng đã rất vui vẻ Minh Sùng nói "Tôi không ngờ cậu lại tự giác tới như thế."Thịnh Viễn vui vẻ "Cần thiết a, Nguyễn Tố là em gái của cậu mà."Lần này Nguyễn Tố còn giới thiệu cho anh một ca sĩ khác, trước đó anh chưa từng nghe ca sĩ kia hát, lần này nghe xong, quả nhiên là giọng hát mà anh họ đang nói chuyện, mẹ Quý từ phòng bếp bước ra "Thịnh Viễn, bá mẫu cũng không biết hôm nay con đến, trong nhà không chuẩn bị nhiều đồ con yên tâm, vừa rồi bác nhờ Tố Tố mua thức ăn bên ngoài, mùi vị nhà hàng gần đây không tệ, gọi những mấy món con thích ăn, con phải ở lại cùng ăn cơm đấy."Thịnh Viễn cười nói "Không cần phiền phức như vậy, ban đầu con cũng chỉ định đưa Nguyễn Tố về rồi sẽ đi này làm phiền bác quá."Mẹ Quý đi tới, trên mặt đầy vẻ tươi cười "Này sao lại là phiền rồi, Thịnh Viễn, bác nhớ lúc trước con rất thích ăn củ cải cay, lần này bà Vương vừa vặn cho bác một chút nữa bác chia một nửa cho con, con nhớ mang đi, nếu còn chưa đủ, lần sau bác lại nhờ bà Vương làm thêm một chút."Đừng nói là Thịnh Viễn vì được sủng ái mà lo sợ, ngay cả Quý Minh Sùng cũng cảm thấy mẹ anh quá nhiệt anh còn đang buồn bực, đột nhiên chiếc nhẫn nam trên tay anh phát ra âm thanh "Đây là chuyện gì a?"Nhẫn nữ hững hờ trả lời "Thật là đần! Anh chưa nghe qua câu này sao?""Câu gì?""Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích!"Nhẫn nam "?"Quý Minh Sùng "?".

tổng giám đốc siêu cấp giàu có là chồng tôi