Đề thi CHIẾC THUYỀN NGOÀI XA số 1. Từ chỗ chiếc xe tăng mà tôi đang đứng với chiếc máy ảnh, đi quá mươi bước sâu vào phía trong có một chiếc xe rà phá mìn của công binh Mỹ, chiếc xe sơn màu vàng tươi và to lớn gấp đôi một chiếc xe tăng. Hai người đi qua trước mặt tôi.
Xe đạp vào thập niên 1930, theo quảng cáo trên báo, có giá phổ thông từ 28 đến 40 đồng Đông Dương, ngoài ra còn có loại đến 114 đồng ( Hà thành ngọ báo 27.10.1935). Năm đó giá 1 tạ gạo là 4 đồng (Tràng An báo 19.4.1935). Quả là một sự chênh lệch đáng kể. Khi nhận xét
Subaru Forester 2016 có công nghệ "hiếm" mà có lẽ người Việt đang vô cùng cần đó chính là hệ thống phanh an toàn khi đạp nhầm chân ga. Công nghệ này có thể tính toán khi chủ xe bị cuống đạp nhầm chân phanh thành chân ga và nó sẽ lập tức hãm phanh tự động. Điều này vô cùng cần thiết bởi hàng trăm vụ tai
Chap 31 :Lost !!!! ( mất tích ) ( tg : chà mình lậm phim Mỹ quá rồi ) Đã ngồi trên xe an toàn nhưng nước mắt của Hạ Văn Vũ cứ rơi .
Tôi hồ nghi ngó trước ngó sau. Rồi trong lòng cũng có chút cảm giác kì quái khi đằng sau toàn vết giày. Không phải là giày tôi bẩn, mà là cái chỗ này quá sạch! Nhưng kì thực trong lòng cũng có chút khấp khởi, thì ra là hắn không biết gì về tờ tiền nằm dưới đất kia.
(Tô Hoài, trích Vợ chồng A Phủ, Ngữ văn 12, tập hai, tr. 8) b) Từ chỗ chiếc xe tăng mà tôi đang đứng với chiếc máy ảnh, đi quá mươi bước sâu vào phía trong có một chiếc xe rà phá mìn của công binh Mĩ, chiếc xe sơn màu vàng tươi và to lớn gấp đôi một chiếc xe tăng. Hai người đi qua trước mặt tôi. Họ đi đến bên chiếc xe rà phá mìn.
PX4YC. Đề bài Cho đoạn trích "Từ chỗ chiếc xe tăng mà tôi đang đứng với chiếc máy ảnh, đi quá mươi bước sâu vào phía trong có một chiếc xe rà phá mìn của công binh Mỹ, chiếc xe sơn màu vàng tươi và to lớn gấp đôi một chiếc xe tăng. Hai người đi qua trước mặt tôi. Họ đi đến bên chiếc xe rà phá mìn. Người đàn bà đứng lại, ngước mắt nhìn ra ngoài mặt phá nước chỗ chiếc thuyền đậu một thoáng, rồi đưa một cánh tay lên có lẽ định gãi hay sửa lại mái tóc nhưng rồi lại buông thõng xuống, đưa cặp mắt nhìn xuống chân. Lão đàn ông lập tức trở nên hùng hổ, mặt đỏ gay, lão rút trong người ra một chiếc thắt lưng của lính ngụy ngày xưa, có vẻ như những điều phải nói với nhau họ đã nói hết, chẳng nói chẳng rằng lão trút cơn giận như lửa cháy bằng cách dùng chiếc thắt lưng quật tới tấp vào lưng người đàn bà, lão vừa đánh vừa thở hồng hộc, hai hàm răng nghiến ken két, cứ mỗi nhát quất xuống lão lại nguyền rủa bằng cái giọng rên rỉ đau đớn" Mày chết đi cho ông nhờ! Chúng mày chết hết đi cho ông nhờ! " Người đàn bà với một vẻ cam chịu đầy nhẫn nhục không hề kêu một tiếng, không chống trả, cũng không tìm cách trốn chạy. Tất cả mọi việc xảy đến khiến tôi kinh ngạc đến mức, trong mấy phút đầu, tôi cứ đứng há mồm ra mà nhìn. Thế rồi chẳng biết từ bao giờ, tôi đã vứt chiếc máy ảnh xuống đất chạy nhào tới. Bóng một đứa con nít lao qua trước mặt tôi. Tôi vừa kịp nhận ra thằng Phác - thằng bé trên rừng xuống vừa nằm ngủ với tôi từ lúc nửa đêm. Thằng bé cứ chạy một mạch, sự giận dữ căng thẳng làm nó khi chạy qua không nhìn thấy tôi. Như một viên đạn trên đường lao tới đích đã nhắm, mặc cho tôi gọi nó vẫn không hề ngoảnh lại, nó chạy tiếp một quãng ngắn rồi lập tức nhảy xổ vào cái lão đàn ông. Cũng y hệt người đàn bà, thằng bé của tôi cũng như một người câm, và đến lúc này tôi biết là nó khỏe đến thế! Khi tôi chạy đến nơi thì chiếc thắt lưng da đã nằm trong tay thằng bé, không biết làm thế nào nó đã giằng được chiếc thắt lưng, liền dướn thẳng người vung chiếc khóa sắt quật vào giữa khung ngực trần vạm vỡ cháy nắng có những đám lông đen như hắc ín, loăn xoăn từ rốn mọc ngược lên. Lão đàn ông định giằng lại chiếc thắt lưng nhưng chẳng được nữa, liền dang thẳng cánh tay cho thằng bé hai cái tát khiến thằng nhỏ lảo đảo ngã dúi xuống cát. Chiếc thuyền ngoài xa, Nguyễn Minh Châu, SGK Ngữ Văn 12, NXBGD 2008, tr72 - 73 Phân tích phát hiện của nghệ sĩ Phùng được thể hiện ở đoạn trích trên, nhận xét tình huống nhận thức trong tác phẩm. Nghệ thuật và hiện thực luôn có mối quan hệ gắn bó mật thiết với nhau. Một tác phẩm chân chính muốn tỏa sáng phải có sự hòa quyện với vẻ đẹp của cuộc sống chân thực. Nhà văn Nam Cao từng nói" Nghệ thuật không cần phải là ánh trăng lừa dối, không nên là ánh trăng lừa dối! Nghệ thuật chỉ có thể là tiếng đau khổ kia thoát ra từ những kiếp lầm than.. "Thấm nhuần tư tưởng ấy, nhà văn Nguyễn Minh Châu trên con đường khám phá cuộc sống, ông đã gửi gắm những quan điểm, triết lý nhân sinh sâu sắc của mình thông qua lăng kính của nghệ sĩ Phùng trong tác phẩm" Chiếc thuyền ngoài "xa qua đoạn trích" Từ chỗ chiếc xe tăng.. lảo đảo ngã dúi xuống đất "_ một cuộc" cách mạng nhận thức "đã diễn ra trước mắt người đọc. Nguyễn Minh Châu được coi là" người mở đường tinh anh và tài năng, vị khai quốc công thần của triều đại văn học mới "Nguyên Ngọc. Sau năm 1975, những sáng tác của ông mang cảm hứng thế sự đời thường, những triết lý nhân sinh sâu sắc khác hẳn với cảm hứng sử thi lãng mạn của thời kỳ trước đó. Điều đó được thể hiện một cách chân thực qua tác phẩm" Chiếc thuyền ngoài xa "được sáng tác năm 1983 khi đất nước đang đi lên xây dựng chủ nghĩa xã hội nhưng lại lâm và sự khủng hoảng trì trệ lạc hậu." Thời đại nào, văn học đó ", bối cảnh thời đại thay đổi đòi hỏi văn học phải đổi thay, người nghệ sĩ phải hướng ngòi bút của mình vào muôn mặt của đời thường, tìm kiếm những hạt ngọc ẩn trong cát bụi lấm lem của cuộc đời. Mượn điểm nhìn của nghệ sĩ Phùng, Nguyễn Minh Châu đã đưa người đọc đi khám phá những chân lý mới. Nhận lời người trưởng phòng làm một bộ ảnh lịch cho năm mới và để tìm kiếm bức ảnh cuối cùng, nghệ sĩ Phùng đã quay trở lại chiến trường xưa- một làng chài ven biển miền Trung. Sau nhiều ngày phục kích, anh đã trông thấy một khung cảnh tuyệt diệu, một cảnh đắt trời cho. Đó là cảnh một chiếc thuyền ngư phủ ẩn hiện trong làn sương trắng mờ ảo, xen lẫn chút hồng hồng của sớm mai. Tuyệt tác của tạo hóa đó đã khiến tâm hồn của người nghệ sĩ thăng hoa, anh đã ngộ ra một chân lý" bản thân cái đẹp là đạo đức ". Nhưng đây chỉ đơn thuần là cái nhìn của người nghệ sĩ, là vẻ đẹp thuần túy của nghệ thuật vị nghệ thuật. Và không dừng lại ở đó, nhà văn đã dẫn dắt người đọc dưới ngòi bút tài tình của mình đi khám phá vẻ đẹp đích thực của cuộc sống. Nó không ảo mộng, thi vị hóa mà là sự thật trần trụi, đưa đến sự thay đổi trong nhận thức của Phùng. Nếu như trước đó chỉ là hình ảnh chiếc thuyền ở ngoài xa thì giờ đây khi nó tiến vào bờ, khoảng cách với người nghệ sĩ đã thu hẹp lại để anh có thể quan sát một cách thấu đáo hơn. Bước xuống là một người đàn bà với ngoại hình kém duyên, những đường nét thô kệch đi trước và một người đàn ông theo sau tới bãi xe tăng. Ngay từ đầu người đọc đã nhìn ra một điểm bất thường về người đàn bà kia. Chị ta đứng lại" ngước mắt nhìn ra ngoài mặt phá nước chỗ chiếc thuyền đậu một thoáng ". Tại sao lại dừng lại nhìn một thoáng? Phải chăng chị lo lắng sẽ có người trên thuyền kia chứng kiến được cảnh tượng sắp diễn ra. Hành động" đưa tay lên định gãi hay sửa lại mái tóc "nhưng rồi lại buông thõng xuống thể hiện sự chịu đựng, cam chịu của người đàn bà. Và thế rồi, một cảnh tượng tàn nhẫn đã xảy ra. Lão đàn ông trở nên hùng hổ, mặt đỏ gay rút ra chiếc thắt lưng ngụy ngày xưa mà quật tới tấp vào lưng của người đàn bà. Và càng đau đớn thay khi người đàn bà không tìm cách chạy trốn mà chỉ cam chịu, nhẫn nhục. Họ là vợ chồng nhưng lại không nói với nhau một điều gì. Có chăng thì cũng chỉ là lời nguyền rủa nhẫn tâm của người đàn ông" Chúng mày chết đi cho ông nhờ. Chúng mày chết hết đi cho ông nhờ! "Một khung cảnh bạo lực gia đình thật đau đớn lòng. Có lẽ đọc đến đây người đọc sẽ cảm thấy vô cùng căm phẫn với người chồng vũ phu kia nhưng xét cho cùng hành động đó vừa đáng trách lại vừa đáng thương. Hắn là nạn nhân của cái đói, cái nghèo, là nạn nhân của sự thất học." Cái tấm lưng khum khum "kia phải gồng gánh hơn mười miệng ăn trong gia đình. Chính cái cơ cực, bần hàn đã khiến lão lấy việc đánh vợ để giải tỏa cho cái đau khổ của mình. Hơn nữa, hắn lại còn thất học. Đến cả Văn Sĩ Hộ trong" đời thừa "của Nam Cao là một kẻ học thức đầy mình nhưng cũng vì đói khổ mà tha hóa. Huống chi là một kẻ chữ cắn đôi cũng không biết như lão. Nhưng chúng ta có thể đồng cảm cho hoàn cảnh của người đàn ông nhưng sẽ không đồng tình cho hành động của hắn. Bởi bạo lực gia đình, nó không chỉ là vấn đề của một cá nhân mà là vấn nạn của cả xã hội cần phải giải quyết một cách triệt để. Đó chính là cái nhìn của thời đại, sâu sắc của nhà văn. Bị đánh đập tàn nhẫn là thế, đau đớn đến vậy nhưng người đàn bà lại chỉ cam chịu, nhẫn nhục. Không phải là chị đã chai sạn, vô cảm nhưng người phụ nữ đó lại rất thấu hiểu cho chồng. Chị biết lí do vì sao hắn lại đánh mình. Vì lẽ đó mà chị tha thứ, chịu đựng hắn. Bị đánh nhưng người đàn bà lại không khóc-đó là biểu hiện cao độ của lòng tự trọng. Và người bất ngờ nhất, ngỡ ngàng nhất ở đây, chính là nghệ sĩ Phùng. Anh kinh ngạc đến mức" trong mấy phút đầu tôi cứ há mồm ra mà nhìn ". Phùng như không tin vào mắt mình, làm sao để tin cái nghịch cảnh này khi mà chỉ trước đó vài phút ở trước mắt là tuyệt tác của tạo hóa còn bây giờ lại là cảnh bạo lực tàn ác dã man. Anh là một người chiến sĩ- nghệ sĩ, mới bước ra từ chiến trường khói lửa- nơi mà cái chết còn dễ hơn ăn một bữa cơm nhật ký Đặng Thùy Trâm. Vì lẽ đó, hơn ai hết, anh trân trọng những giây phút bình yên, tốt đẹp. Anh không cho phép cái ác nảy sinh, diễn ra ngay trước mắt mình. Và chẳng biết từ lúc nào, anh đã" vứt chiếc máy ảnh xuống đất mà chạy nhào tới "ngăn cản. Hành động vứt chiếc máy ảnh xuống đất của Phùng tưởng như là vô tình đối với anh nhưng lại là một dụng ý nghệ thuật của tác giả. Maxim Gorky từng khẳng định" Chi tiết nhỏ làm nên nhà văn lớn ". Chiếc máy ảnh đó chứa được bức tranh diệu kỳ của thiên nhiên, là bức ảnh tâm đắc nhất của anh, thứ đã gột rửa, thăng hoa cho tâm hồn của người nghệ sĩ. Vậy mà anh đã vứt nó xuống đất từ lúc nào. Đó mới chính là bản năng đích thực của người nghệ sĩ. Chồng đánh vợ đã là một tội ác đáng lên án nhưng Phùng còn phải chứng kiến sự nghiệt ngã, đau lòng hơn là cảnh con đánh cha. Nhanh hơn nghệ sĩ Phùng- bản năng của người con khi thấy mẹ mình bị đánh, thằng Phác lao như" Một viên đạn trên đường lao tới đích đã nhắm ", giật lấy chiếc thắt lưng quật chiếc khóa sắt vào khuôn ngực trần vạm vỡ của bố nó. Thật đau đớn khi mà phải chứng kiến cái hành động trái với luân thường đạo lý, với hiếu đạo của kẻ làm con. Ba chữ" con đánh cha "thật nặng nề, nghiệt ngã biết bao. Nhưng có lẽ bất kỳ người con nào trong hoàn cảnh đó sẽ không thể đứng yên nhìn mẹ nó bị bố đánh. Đó là hành động bản năng của người con yêu thương mẹ của mình. Để rồi sau đó nó bị người đàn ông tát cho hai cái ngã dúi xuống đất. Người đàn ông kia không chỉ đánh vợ mà còn đánh con, đã sai lại càng thêm sai. Thật quặn lòng và xót xa biết bao! Chính cảnh tượng đau lòng đó đã khiến cho nghệ sĩ Phùng nhận ra một sự thật đầy nghịch lý. Là phát hiện về cuộc đời thật trần trụi, đau đớn, nó bất ngờ và trớ trêu thay. Một hiện thực đầy gai góc, gồ ghề, ngang trái, đối lập hoàn toàn với vẻ đẹp toàn bích trước nghệ thuật xây dựng tình huống truyện độc đáo, cách kể chuyện tự nhiên, đời thường, Nguyễn Minh Châu đã đem đến cho độc giả những cung bậc cảm xúc, những chiêm nghiệm về đời người. Qua từng con chữ, từng câu văn, vấn đề dần dần được bóc tách. Nó giống như lớp vỏ gỗ xù xì, gồ ghề của thân cây mà qua đó ta thấy cả một đời thảo mộc." Chiếc thuyền ngoài xa"quả là một tác phẩm mang dấu ấn của thời đại. Nó không chỉ đánh dấu cho chặng đường đổi mới của văn học Việt Nam mà còn phản ánh vấn đề của xã hội- bạo lực gia đình. Tuyệt phẩm sẽ luôn luôn bất hủ sánh ngang với dòng chảy của thời gian. Kết thúc tác phẩm, gấp lại trang sách mà dư âm của nó vẫn vang vọng trong tâm trí của người đọc. Thầm cảm ơn nhà văn đã mang những quan điểm, cái nhìn sâu sắc của ông đến với đời, với người hôm nay. Diệp Minh Châu Tham khảo thêm tài liệu Những Nhận Định Có Thể Sử Dụng Trong Tác Phẩm Chiếc Thuyền Ngoài Xa Của Nguyễn Minh Châu Chỉnh sửa cuối 31 Tháng mười hai 2021 Bài viết của bạn hay lắm ^^ phân tích tình huống nhận thức văn học đoạn trích
Từ chỗ chiếc xe tăng mà tôi đang đứng với chiếc máy ảnh, đi quá mươi bước sâu vào phía trong có một chiếc xe rà phá mìn của công binh Mỹ, chiếc xe sơn màu vàng tươi và to lớn gấp đôi một chiếc xe tăng. Hai người đi qua trước mặt tôi. Họ đi đến bên chiếc xe rà phá mìn. Người đàn bà đứng lại, ngước mắt nhìn ra ngoài mặt phá nước chỗ chiếc thuyền đậu một thoáng, rồi đưa một cánh tay lên có lẽ định gãi hay sửa lại mái tóc nhưng rồi lại buông thõng xuống, đưa cặp mắt nhìn xuống đàn ông lập tức trở lên hùng hổ, mặt đỏ gay, lão rút trong người ra một chiếc thắt lưng của lính ngụy ngày xưa, có vẻ như những điều phải nói với nhau họ đã nói hết, chẳng nói chẳng rằng lão trút cơn giận như lửa cháy bằng cách dùng chiếc thắt lưng quật tới tấp vào lưng người đàn bà, lão vừa đánh vừa thở hồng hộc, hai hàm răng nghiến ken két, cứ mỗi nhát quất xuống lão lại nguyền rủa bằng cái giọng rên rỉ đau đớn “Mày chết đi cho ông nhờ. Chúng mày chết hết đi cho ông nhờ!”. Người đàn bà với một vẻ cam chịu đầy nhẫn nhục không hề kêu một tiếng, không chống trả, cũng không tìm cách trốn cả mọi việc xẩy đến khiến tôi kinh ngạc đến mức, trong mấy phút đầu, tôi cứ đứng há mồm ra mà nhìn. Thế rồi chẳng biết từ bao giờ, tôi đã vứt chiếc máy ảnh xuống đất chạy nhào một đứa con nít lao qua trước mặt tôi. Tôi vừa kịp nhận ra thằng Phác – thằng bé trên rừng xuống vừa nằm ngủ với tôi từ lúc nửa đêm. Thằng bé cứ chạy một mạch, sự giận dữ căng thẳng làm nó khi chạy qua không nhìn thấy tôi. Như một viên đạn trên đường lao tới đích đã nhắm, mặc cho tôi gọi nó vẫn không hề ngoảnh lại, nó chạy tiếp một quãng ngắn giữa những chiếc xe tăng rồi lập tức nhảy xổ vào cái lão đàn ông. Cũng y hệt người đàn bà, thằng bé của tôi cũng như một người câm, và đến lúc này tôi biết là nó khỏe đến thế!Khi tôi chạy đến nơi thì chiếc thắt lưng da đã nằm trong tay thằng bé, không biết làm thế nào nó đã giằng được chiếc thắt lưng, liền dướn thẳng người vung chiếc khóa sắt quật vào giữa khuôn ngực trần vạm vỡ cháy nắng có những đám lông đen như hắc ín, loăn xoăn từ rốn mọc ngược lên. Lão đàn ông định giằng lại chiếc thắt lưng nhưng chẳng được nữa, liền dang thẳng cánh cho thằng bé hai cái tát khiến thằng nhỏ lảo đảo ngã dúi xuống cát. Chiếc thuyền ngoài xa, Nguyễn Minh Châu, SGK Ngữ văn 12, NXBGD 2008, tr 72-73Phân tích phát hiện của nghệ sĩ Phùng được thể hiện ở đoạn trích trên. Từ đó, nhận xét tình huống nhận thức trong tác phẩm.* Vấn đề nghị luậnPhát hiện thứ hai của Phùng, hiện thực cuộc sống nghiệt ngã khi chiếc thuyền vào gần bờ. Qua đó bộc lộ tình huống nhận thức của tác phẩm.
Từ chỗ chiếc xe tăng mà tôi đang đứng với chiếc máy ảnh, đi quá mươi bước sâu vào phía trong có một chiếc xe rà phá mìn của công binh Mỹ, chiếc xe sơn màu vàng tươi và to lớn gấp đôi một chiếc xe tăng. Hai người đi qua trước mặt tôi. Họ đi đến bên chiếc xe rà phá mìn. Người đàn bà đứng lại, ngước mắt nhìn ra ngoài mặt phá nước chỗ chiếc thuyền đậu một thoáng, rồi đưa một cánh tay lên có lẽ định gãi hay sửa lại mái tóc nhưng rồi lại buông thõng xuống, đưa cặp mắt nhìn xuống chân.Lão đàn ông lập tức trở lên hùng hổ, mặt đỏ gay, lão rút trong người ra một chiếc thắt lưng của lính ngụy ngày xưa, có vẻ như những điều phải nói với nhau họ đã nói hết, chẳng nói chẳng rằng lão trút cơn giận như lửa cháy bằng cách dùng chiếc thắt lưng quật tới tấp vào lưng người đàn bà, lão vừa đánh vừa thở hồng hộc, hai hàm răng nghiến ken két, cứ mỗi nhát quất xuống lão lại nguyền rủa bằng cái giọng rên rỉ đau đớn “Mày chết đi cho ông nhờ. Chúng mày chết hết đi cho ông nhờ!”.Người đàn bà với một vẻ cam chịu đầy nhẫn nhục không hề kêu một tiếng, không chống trả, cũng không tìm cách trốn chạy.Tất cả mọi việc xẩy đến khiến tôi kinh ngạc đến mức, trong mấy phút đầu, tôi cứ đứng há mồm ra mà nhìn. Thế rồi chẳng biết từ bao giờ, tôi đã vứt chiếc máy ảnh xuống đất chạy nhào tới.Bóng một đứa con nít lao qua trước mặt tôi. Tôi vừa kịp nhận ra thằng Phác – thằng bé trên rừng xuống vừa nằm ngủ với tôi từ lúc nửa đêm. Thằng bé cứ chạy một mạch, sự giận dữ căng thẳng làm nó khi chạy qua không nhìn thấy tôi. Như một viên đạn trên đường lao tới đích đã nhắm, mặc cho tôi gọi nó vẫn không hề ngoảnh lại, nó chạytiếp một quãng ngắn giữa những chiếc xe tăng rồi lập tức nhảy xổ vào cái lão đàn ông.Cũng y hệt người đàn bà, thằng bé của tôi cũng như một người câm, và đến lúc này tôi biết là nó khỏe đến thế!Khi tôi chạy đến nơi thì chiếc thắt lưng da đã nằm trong tay thằng bé, không biết làm thế nào nó đã giằng được chiếc thắt lưng, liền dướn thẳng người vung chiếc khóa sắt quật vào giữa khuôn ngực trần vạm vỡ cháy nắng có những đám lông đen như hắc ín, loăn xoăn từ rốn mọc ngược lên. Lão đàn ông định giằng lại chiếc thắt lưng nhưng chẳng được nữa, liền dang thẳng cánh cho thằng bé hai cái tát khiến thằng nhỏ lảo đảongã dúi xuống cát.Chiếc thuyền ngoài xa, Nguyễn Minh Châu, SGK Ngữ văn 12, NXBGD 2008, tr 72-73Phân tích phát hiện của nghệ sĩ Phùng được thể hiện ở đoạn trích trên. Từ đó, nhận xét tình huống nhận thức trong tác BÀI– Giới thiệu tác giả, tác phẩm Tk mở bài chung– Nêu vấn đề cần nghị luận Đoạn trích “Từ chỗ chiếc xe tăng mà tôi đang đứng…lảo đảo ngã dúi xuống cát” thuộc phần đầu của truyện đã diễn tả phát hiện của nghệ sĩ Phùng, từ đó góp phần thể hiện một tình huống truyện có tính nhận BÀIKhái quát– Khái niệm tình huống truyện Đối với truyện ngắn, tình huống giữ vai trò là hạt nhân của cấu trúc thể loại, nó chính là cái hoàn cảnh riêng được tạo nên bởi một sự kiện đặc biệt khiến
CHIẾC THUYỀN NGOÀI XA-Nguyễn Minh Châu-A. MỞ BÀI CHUNGLã Nguyên đã nói về yêu cầu của văn chương nghệ thuật và thiên chức của ngườinghệ sĩ “Nhà văn chân chính có sứ mệnh khơi nguồn cho dòng sông văn học đổ ra đạidương nhân bản mênh mông”. Nguyễn Minh Châu đã ý thức được sâu sắc thiên chức ấycủa người cầm bút trong công cuộc đổi mới văn học nên trở thành người mở đường tinhanh và tài hoa của văn học Việt Nam sau năm 1975. Đứng trước sự thay đổi của thời đại,nhận thức được nhu cầu đổi mới văn học, Nguyễn Minh Châu đã người tiên phong gieonhững hạt giống đầu tiên trên con đường đổi mới. Nếu như trong giai đoạn trước NguyễnMinh Châu sáng tác theo cảm hứng sử thi đậm nét, sau năm 1975 ông đã chuyển sang cảmhứng thế sự với những vấn đề về đạo đức và triết lý nhân sinh. Tác phẩm của NguyễnMinh Châu có sức hấp dẫn riêng biệt, nhà văn khẳng định bản sắc cá nhân nghệ sĩ bằng nétphong cách kết hợp hài hòa chất triết lí cuộc đời với chất trữ tình lãng mạn, hình tượngnhân vật được soi thấu trong quan hệ đa chiều, phức tạp và đề cao, tôn vinh những giá trịcuộc sống. Truyện ngắn “Chiếc thuyền ngoài xa” là truyện ngắn tiêu biểu cho sáng tác củaNguyễn Minh Châu sau năm 1975. Đây là một tác phẩm hay đậm tính nhân văn, thể hiệnmột lối tư duy mới mẻ của nhà văn về cái đẹp, nghệ thuật và số phận con người trong cuộcmưu sinh nhọc nhằn kiếm tìm hạnh phúc và hoàn thiện nhân cách. B. PHÂN TÍCH ĐOẠN VĂNĐoạn số 1Từ chỗ chiếc xe tăng mà tôi đang đứng với chiếc máy ảnh, đi quá mươi bước sâuvào phía trong có một chiếc xe rà phá mìn của công binh Mỹ, chiếc xe sơn màu vàng tươivà to lớn gấp đôi một chiếc xe tăng. Hai người đi qua trước mặt tôi. Họ đi đến bên chiếcxe rà phá mìn. Người đàn bà đứng lại, ngước mắt nhìn ra ngoài mặt phá nước chỗ chiếcthuyền đậu một thoáng, rồi đưa một cánh tay lên có lẽ định gãi hay sửa lại mái tóc nhưngrồi lại buông thõng xuống, đưa cặp mắt nhìn xuống đàn ông lập tức trở lên hùng hổ, mặt đỏ gay, lão rút trong người ra một chiếcthắt lưng của lính ngụy ngày xưa, có vẻ như những điều phải nói với nhau họ đã nói hết,chẳng nói chẳng rằng lão trút cơn giận như lửa cháy bằng cách dùng chiếc thắt lưng quậttới tấp vào lưng người đàn bà, lão vừa đánh vừa thở hồng hộc, hai hàm răng nghiến kenkét, cứ mỗi nhát quất xuống lão lại nguyền rủa bằng cái giọng rên rỉ đau đớn “Mày chếtđi cho ông nhờ. Chúng mày chết hết đi cho ông nhờ!”.Người đàn bà với một vẻ cam chịu đầy nhẫn nhục không hề kêu một tiếng, khôngchống trả, cũng không tìm cách trốn cả mọi việc xẩy đến khiến tôi kinh ngạc đến mức, trong mấy phút đầu, tôi cứđứng há mồm ra mà nhìn. Thế rồi chẳng biết từ bao giờ, tôi đã vứt chiếc máy ảnh xuốngđất chạy nhào một đứa con nít lao qua trước mặt tôi. Tôi vừa kịp nhận ra thằng Phác –thằng bé trên rừng xuống vừa nằm ngủ với tôi từ lúc nửa đêm. Thằng bé cứ chạy một1
Hai vợ chồng Cao Tài Năng - Vũ Thị Mừng tại phiên tòa sơ thẩmChiếc xe bị bỏ quên Tháng 6-2021, trên một diễn đàn lớn về ô tô xuất hiện bài đăng gây chú ý “Cụ chủ xe hoặc người thân của chủ xe CX5 không biết vì lý do gì mà đỗ ở khu vực phường Đại Kim, quận Hoàng Mai, Hà Nội gần 1 năm trời rồi, không thấy di chuyển”. Cùng với bài viết, người này đính kèm hình ảnh chiếc xe ô tô Mazda CX5 biển số tỉnh Hải Dương đã để nhiều tháng, bụi bặm bám đầy. Thông tin về chiếc xe được Công an tỉnh Hải Dương nhanh chóng xác minh, làm rõ. Theo đó, chủ xe được xác định là anh Dương Công Cường SN 1974, trú tại phố Cuối, thị trấn Gia Lộc, tỉnh Hải Dương. Đáng chú ý, chiếc xe này biến mất cùng với người chủ của nó trước đó gần 1 năm tháng 8-2020. Thời điểm anh Cường mất liên lạc, gia đình anh đã trình báo cơ quan công khi đưa chiếc xe CX5 về tỉnh Hải Dương để điều tra, Công an tỉnh Hải Dương đề nghị Viện Khoa học hình sự Bộ Công an hỗ trợ truy tìm các dấu vết liên quan. Cán bộ, chiến sĩ Phòng Khám nghiệm hiện trường Viện Khoa học hình sự đã lập tức có mặt tại Hải Dương để phối hợp cùng lực lượng Kỹ thuật hình sự của Công an tỉnh rà soát lại dấu vết bất thường cả bên trong lẫn bên ngoài xe ô tô. Quá trình khám nghiệm, lực lượng Kỹ thuật hình sự xác định, chiếc xe đã bị tác động, tẩy xóa dấu vết rất tinh vi, camera hành trình, hộp đen, thiết bị điện tử… trên xe đều biến mất. Điều này chứng tỏ kẻ xóa dấu vết là người am hiểu xe cộ, có học nhà 126 Nguyễn Thượng Mẫn, TP Hải Dương nơi xảy ra vụ ánNhững dấu vết đầu tiênXác minh nhân thân anh Dương Công Cường, cơ quan công an thu thập được thông tin anh Cường là người có điều kiện về kinh tế. Anh có cho một số người vay tiền, trong đó có vợ chồng Cao Tài Năng SN 1981 và Vũ Thị Mừng SN 1983 nhà ở phường Bình Hàn, TP Hải Dương với số tiền lên đến gần 3 tỷ đồng. Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, anh Cường có nói với bố đẻ là sẽ đến nhà vợ chồng Cao Tài Năng để đòi nốt số nợ còn đình anh Cường cũng cho biết, sáng 28-11-2020 anh Cường đi xe đạp điện sang nhà em ruột là chị Dương Thị Huệ ở thị trấn Gia Lộc để lấy chiếc ô tô CX5 nói là đi đòi nợ. Khoảng 16h cùng ngày, con gái anh Cường nhận được tin nhắn của bố với nội dung “Tối bố về muộn, không phải chờ, công việc gấp, bố phải đi Nghệ An luôn. Con ở nhà ngoan và học bài nhé”. Sau tin nhắn này, điện thoại của anh Cường không liên lạc được. Con gái anh Cường linh cảm có điều không bình thường vì trước mỗi chuyến đi xa, anh luôn trực tiếp gọi điện thoại chứ không bao giờ nhắn dữ liệu hình ảnh từ camera, cơ quan công an phát hiện khoảng 9h ngày 28-11-2020 chiếc xe CX5 của anh Cường có xuất hiện tại ngõ 200 Điện Biên Phủ, phường Bình Hàn, TP Hải Dương, gần nhà Cao Tài Năng. Chiếc xe đi vào ngõ và khoảng 5 phút sau đi ra nhưng không nhìn rõ người trong ô tô. Cơ quan điều tra nhiều lần ghi lời khai của Cao Tài Năng cùng những người thân của anh ta để xác minh về việc Năng sử dụng thời gian trong ngày 28-11-2020, nhưng không có kết quả. Tuy nhiên, từ những thông tin, chứng cứ có được, cơ quan điều tra nghi vấn Cao Tài Năng chính là người trực tiếp mang xe ô tô của anh Cường lên khu đô thị Kim Văn - Kim Lũ, phường Đại Kim, quận Hoàng Mai, Hà Nội và tập trung truy tìm chứng cứ xung biết, vợ chồng Cao Tài Năng và Vũ Thị Mừng đều là người có học thức, Năng tốt nghiệp Đại học Bách Khoa còn Mừng đang là giảng viên một trường cao đẳng. Vợ chồng Năng - Mừng sở hữu nhiều cửa hàng thuốc và kinh doanh vật liệu xây dựng. Hiệu thuốc Việt Đức có địa chỉ tại 126 Nguyễn Thượng Mẫn, TP Hải Dương cũng chính là địa chỉ cuối cùng ghi nhận sự xuất hiện của anh Cường theo trích xuất camera. Hiệu thuốc này đã được cơ quan điều tra khám nghiệm chi tiết và phát hiện bức tường của căn nhà mới được quét lại nhiều lớp sơn. Tiếp tục sử dụng những thiết bị hiện đại soi chiếu, tổ khám nghiệm tìm thêm được nhiều dấu vết, củng cố nghi vấn tẩy xóa hiện trường nhằm che giấu hành vi. Thời điểm này cũng đã đủ tài liệu khẳng định Cao Tài Năng đã 2 lần đi lên Hà Nội và đi qua khu đô thị Kim Văn - Kim Lũ, phường Đại Kim, nơi phát hiện chiếc xe trường nơi thủ phạm chôn nạn nhânTận cùng tội ácTriệu tập Cao Tài Năng lên làm việc tại cơ quan công an, ban đầu người đàn ông này quanh co chối tội, khẳng định không liên quan đến việc anh Cường mất tích. Tuy nhiên, khi nghe tin cơ quan công an tìm thấy chiếc ô tô của anh Cường thì tâm lý của Năng trở nên bất thường. Trước sự đấu tranh của điều tra viên cùng những dấu vết thu được từ hiệu thuốc Việt Đức và chiếc ô tô CX5, cuối cùng Cao Toàn Năng phải thừa nhận bản thân đã gây ra vụ án mạng kinh việc xuất phát từ việc vợ chồng Năng - Mừng nợ anh Cường số tiền lớn để làm ăn. Đến hạn, anh Cường nhiều lần hối thúc đòi tiền khiến vợ chồng Năng cảm thấy áp lực. Do đó, Năng đã lên kế hoạch giết anh Cường để xóa món nợ. Ngày 28-11-2020, Năng hẹn anh Cường tới hiệu thuốc của mình ở số 126 Nguyễn Thượng Mẫn, TP Hải Dương, nói là sẽ thanh toán đầy đủ nợ nần. 9h cùng ngày, anh Cường đến hiệu thuốc và bị Năng dùng gậy đánh tử vong tại chỗ. Kế đó, Năng gọi điện cho vợ thông báo mình đã giết anh Cường và 2 vợ chồng bàn nhau mang thi thể của anh Cường đi chôn ở sông Thái Bình. Để che giấu việc anh Cường mất tích, Năng đã dùng điện thoại của anh Cường nhắn tin cho con gái anh, bịa ra việc đi Nghệ An không về. Năng còn yêu cầu vợ phải giúp chôn giấu thi thể anh Cường nếu không sẽ tự tử, Mừng đồng ý và việc này được tiến hành trong việc chôn anh Cường xong xuôi, Năng đưa ô tô của nạn nhân lên khu đô thị Kim Văn - Kim Lũ tại Hà Nội rồi đi taxi về. Thời gian sau, lo sợ bị phát hiện nên Năng bàn với vợ đào thi thể nạn nhân lên đốt phi tang thì mới yên tâm. Tối 8-2-2021, sau hơn 2 tháng gây tội ác, vợ chồng Năng - Mừng đã đào thi thể anh Cường lên và dùng xăng thiêu kết của những kẻ mất nhân tínhSau khi hoàn tất việc khám nghiệm chiếc xe của nạn nhân, Viện Khoa học hình sự tiếp tục tham gia khám nghiệm hiện trường tại 3 địa điểm các đối tượng thực hiện hành vi phạm tội gồm Hiệu thuốc ở phố Nguyễn Thượng Mẫn nơi nạn nhân bị sát hại; hố đất ven bờ sông nơi chôn xác nạn nhân; khu vực ven sông nơi đốt xác phi tang. Các giám định viên đã làm việc tỉ mỉ, sàng lọc từng vật chứng nhỏ nhất và tìm được mẫu vật quan tranh với Cao Tài Năng, hắn đã khai thêm là sau khi đốt thi thể nạn nhân, có một số mảnh xương không thể cháy hết nên đã mang đến vỉa hè khu đô thị Tuệ Tĩnh TP Hải Dương tìm cách phi tang... Khám nghiệm tại đây, cơ quan công an phát hiện thêm những mẫu xương còn sót lại. Thực hiện giám định ADN cho kết quả các cấu trúc xương này có quan hệ huyết thống với bố mẹ của nạn nhân. Đây là chứng cứ quan trọng để chứng minh hành vi phạm tội của Cao Tài Năng, Vũ Thị 18-11-2021, TAND tỉnh Hải Dương mở phiên xét xử sơ thẩm 2 bị cáo Cao Tài Năng và Vũ Thị Mừng. Hội đồng xét xử nhận định, hành vi của Cao Tài Năng là đặc biệt nghiêm trọng, tính toán tinh vi, động cơ đê hèn, tước đoạt tính mạng của bị hại, xâm phạm tài sản, thi thể, hài cốt của bị hại gây nên mất mát lớn cho gia đình nạn nhân nên đã tuyên bản án cao nhất dành cho các tội danh Giết người; cướp tài sản; xâm phạm thi thể, hài cốt. Bị cáo Vũ Thị Mừng phạm tội Che giấu tội phạm; xâm hại thi thể, hài cốt. Hình phạt chung cho 2 tội là 6 năm 6 tháng tù. Tại phiên phúc thẩm sau đó, Vũ Thị Mừng bị TAND tỉnh Hải Dương tăng mức hình phạt lên 7 năm 6 tháng tù.
từ chỗ chiếc xe tăng mà tôi đang đứng